Vương Kim Hoa lập tức nhào tới, vệ sĩ cùng chặn .
Bà vươn tay chỉ mắng: “Mày thế nào mới chịu tha cho Tiểu Vĩ nhà tao? Nó chẳng qua tát mày mấy cái thôi mà! Có cần để nó tù ?”
“Nó còn trẻ, tù thì đời coi như xong! Sao mày độc ác đến ?!”
bật lạnh.
“Lúc nó đánh , bà còn reo ‘đánh lắm’, giờ mới lo lắng?”
chẳng buồn bà , sang đàn ông đang lưng bà – danh nghĩa vẫn là chồng .
“Còn , Chu Kiện. Khi và em ép , bên xem. Khi em đánh , vẫn xem, còn ‘cho nhà thì đánh’. Giờ em tù, đến gây sự, vẫn tiếp ? Ly hôn , Chu Kiện!”
Mặt Chu Kiện lúc đỏ lúc trắng, cúi gằm đầu.
Vương Kim Hoa che chắn cho Chu Kiện, chỉ mắng: “Đồ đàn bà độc ác, nhà họ Chu cưới mày về đúng là xui xẻo… Muốn ly hôn … thôi! Mày tay trắng, còn sang tên căn nhà đó cho con trai tao, đó là bù đắp mà nhà họ Chu tao đáng hưởng!”
“Mày con dâu tao bỏ nhà, Tiểu Vĩ tù, công việc của Tiểu Kiện cũng ảnh hưởng, còn chạy tới chạy lui vì mày. Căn nhà đó đưa cho nó là lẽ đương nhiên! Không đưa nhà thì đưa 3 triệu tệ, một xu cũng bớt! Đưa tiền thì tao sẽ để Tiểu Kiện ly hôn với mày, còn tao sẽ ngày nào cũng đến đây quậy, quậy tới khi công ty đuổi việc mày, xem mày mất mặt !”
bật : “Thật sự 3 triệu ? Không bớt chút nào ?”
Vương Kim Hoa ngang ngược: “! 3 triệu, một xu cũng thiếu! Không thì đừng hòng ly hôn, mày mãi mãi là con dâu nhà họ Chu tao.”
“ cần bà đồng ý. Chúng gặp ở tòa. À, câu bà ghi âm, sảnh công ty cũng camera.”
giơ chiếc điện thoại vẫn cầm trong tay.
“Cô dám ghi âm… Cô định dọa ai thế! là sự thật, đây vốn dĩ là khoản nợ cô nợ nhà chúng !”
“Có sự thật , để cảnh sát và tòa án quyết định.”
chẳng buồn phí lời với bà nữa, sang với đội trưởng bảo an bên cạnh:
“Đội trưởng Lưu, phiền báo cảnh sát. Tiện thể trích xuất camera sảnh chính giao cho bên công an.”
“Rõ, cô Thẩm.”
Đội trưởng Lưu lập tức cầm bộ đàm lệnh.
Vương Kim Hoa nghi ngờ tội tống tiền, cảnh sát đưa .
Chu Kiện dẫn , cả đờ .
Hắn bỗng quỳ sụp xuống mặt :
“Tư Du, nể tình chúng quen bốn năm, em thể tha cho ?”
đưa đơn ly hôn cho .
“Thế thì ký .”
Ngay khi giấy chứng nhận ly hôn, lập tức để luật sư rút đơn kiện Vương Kim Hoa.
Cuối cùng tự do.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/me-chong-mang-thai-toi-lai-no-ho-mot-can-nha-cho-em-dau-o-cu/4.html.]
…
Ngoài trại tạm giam, Vương Kim Hoa thả .
Tóc bà rối bù, ánh mắt ngơ ngác, rõ ràng quãng thời gian khiến bà sợ hãi ít.
Khi chỉ bà , bà nổi điên:
“Tiểu Vĩ ? Con tiện nhân Thẩm Tư Du chẳng ly hôn là xong ? Cô nuốt lời, đồ tiện nhân!”
Chu Kiện mệt mỏi cúi đầu:
“Mẹ… Tư Du từng đồng ý tha cho Tiểu Vĩ… Cô kiện, chứng cứ rõ ràng, Tiểu Vĩ kết án .”
“Cố ý gây thương tích, cộng thêm tống tiền đó, phạt hai năm…”
“Hai năm…”
Vương Kim Hoa tức đến suýt ngã quỵ.
Rồi bà bật gào lên:
“Con ơi… Con đàn bà ác độc Thẩm Tư Du , mày c.h.ế.t tử tế ! Mày hại con tao tù, tao g.i.ế.c mày, liều mạng với mày!”
Tiếng gào của bà khiến qua đường ngoái .
Chu Kiện cau mày:
“Mẹ, đừng loạn nữa… Chúng về thôi…”
“Về? Về ?! Nhà tan ! Vợ mày bỏ! Tiểu Vĩ tù, vợ nó là Thôi Tĩnh cũng bỏ ! Hai con đàn bà khốn nạn!”
“Tao tìm con tiện nhân ! Hỏi nó lòng đen như thế! Ly hôn thì ly hôn, nhất định hủy đời con tao!”
Bà chẳng ai khuyên, lảo đảo chạy thẳng đến công ty .
Chu Kiện vẫn đuổi theo phía , dù điều đó chỉ chuyện tệ hơn.
Khi Vương Kim Hoa xông sảnh công ty, đang chuẩn ngoài họp.
Bà thấy liền lao tới, lập tức vệ sĩ chặn :
“Thẩm Tư Du! Con đàn bà ác độc!”
“Cô rõ cho , ly hôn thì ly hôn, còn hại con tù?”
“Không xong ly hôn là hết ? Sao cô còn để Tiểu Vĩ tù? Đồ nuốt lời! Sao chổi! Cô phá tan gia đình ! liều với cô!”
Bà gào thét, chửi bới thô tục, cả sảnh đều sang .
dừng bước, lạnh lùng cảnh bà lăn lộn ăn vạ.
Đợi bà gào đến khản giọng, mới chậm rãi :
“Vương Kim Hoa, con bà – Chu Vĩ – tù là vì đánh , phạm pháp. Không bảo đánh, cũng xử, là tòa xử. Muốn trách thì trách bà dạy nổi con, trách kiềm chế tay.”
“Hơn nữa, khi nào đồng ý với bà là ly hôn sẽ tha cho Chu Vĩ?”
“ kiện bà, chỉ vì Chu Kiện đồng ý ly hôn với .”
“Và bà nên nhớ, nếu bà còn gây rối như thế , sẽ chỉ tạm giữ vài ngày. Gây rối trật tự công cộng, tình tiết nghiêm trọng vẫn thể tù. Hay bà đó ở chung với Chu Vĩ?”