LUYẾN TIẾC ?

9 - HẾT

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6c157Vw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi bà không chịu nổi nữa, tôi lại yêu cầu bác sĩ cứu chữa bà một cách tối đa, cố gắng để bà sống.

 

Vòng đi vòng lại.

 

Mẹ tôi cứ sống dở c.h.ế.t dở như vậy thêm ba năm nữa.

 

Cuối cùng.

 

Có một ngày.

 

Bà dùng hết sức lực, không màng đến thể diện, kéo theo túi tiểu, bò lên ban công.

 

Rồi rơi xuống từ ban công, kết thúc cuộc đời mình.

 

Mẹ tôi c.h.ế.t rồi.

 

Tôi tổ chức tang lễ long trọng cho bà.

 

Lão già kia cho rằng là cha dượng của tôi, tôi cần phải chịu trách nhiệm với ông ta.

 

Tôi mỉm cười nhẹ nhàng, gật đầu.

 

Vừa tay tôi gửi tất cả các video bà bị ông ta sỉ nhục lên tòa án.

 

Tôi có đội ngũ luật sư tốt nhất.

 

Tôi có đầy đủ bằng chứng.

 

Tự nhiên sẽ khiến lão già đó phải chịu sự trừng phạt xứng đáng.

 

12

 

Tôi tên là Tôn Mãn Nhi.

 

Là đứa con gái không được chào đón trong gia đình trọng nam khinh nữ, và là người bị áp bức nặng nề nhất.

 

Mười sáu tuổi, bố mẹ yêu cầu tôi bỏ học đi làm cho em trai để kiếm tiền học phí.

 

Nhưng một vụ đầu độc đột ngột xảy ra, khiến bố mẹ và em trai tôi mất mạng.

 

Gia đình này chỉ còn lại mình tôi.

 

Mọi người trong làng an ủi tôi đừng quá buồn, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

 

Nhưng làm sao tôi có thể buồn được?

 

Tôi còn vui mừng nữa là.

 

Cuối cùng tôi không phải làm hết công việc nhà, cũng không ai ngăn cản tôi đi học.

 

Tôi chăm chỉ học tập, thi đỗ vào cấp ba, rồi vào đại học, sau đó dễ dàng tìm được công việc.

 

Dù là thầy cô, bạn bè hay đồng nghiệp, họ đều rất thông cảm vì tôi là cô gái mồ côi.

 

Nhưng tôi lại vì là cô mồ côi mà cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc.

 

Tôi sống cuộc đời mà trước đây tôi không dám mơ.

 

Sau đó, tôi gia nhập một công ty công nghệ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/luyen-tiec/9-het.html.]

 

Sếp của tôi tên là Hứa Ngân Hạnh.

 

Nghe nói cô ấy và tôi cùng làng.

 

Một lần tiệc ăn mừng.

 

Cuối cùng tôi cũng gặp được người phụ nữ trẻ tài giỏi đó.

 

Một vài ký ức bỗng ùa về trong đầu tôi.

 

Hứa Ngân Hạnh, tôi quen biết.

 

Chính mẹ và bà của cô ấy đã "đầu độc" cả gia đình tôi.

 

Điều này khiến tôi không thể không có sự quan tâm lớn đối với cô ấy.

 

Tôi luôn theo dõi cô ấy.

 

Tôi nghe nói mẹ Hứa Ngân Hạnh tái hôn với một người giàu có.

 

Sau đó, tôi lại nghe nói mẹ của cô ấy qua đời, và người đàn ông giàu có đó thực chất là kẻ lừa đảo.

 

Về sau, tôi trở thành thư ký của Hứa Ngân Hạnh.

 

Khi cô ấy nhìn thấy tôi, mỉm cười nhẹ nhàng và gọi tên tôi: “Mãn Nhi, còn nhớ tôi không? Lúc nhỏ, chúng ta cùng bắt ếch trong ruộng!”

 

Nhớ chứ.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Tôi đương nhiên nhớ.

 

Lần đó, mỗi đứa chúng tôi đều bắt được rất nhiều ếch.

 

Và tất cả số ếch đó đều không vào bụng chúng tôi, mà tất cả bị em trai ở nhà ăn hết.

 

Chúng tôi ngồi bụng đói nhìn trời sao trên thảm cỏ.

 

Hứa Ngân Hạnh hỏi tôi: “Cùng là con của bố mẹ, tại sao họ lại thiên vị em trai vậy?”

 

Tôi nói: “Không ai yêu chúng ta, thì mình có thể tự yêu chính mình, tất cả đều là người, tuyệt đối không ai thấp kém hơn ai.”

 

Lúc đó cô ấy còn nhỏ.

 

Nhưng ánh mắt của cô giống như hầu hết những cô gái trong làng.

 

Vẫn đầy thù hận với gia đình.

 

Giờ đây, tôi làm việc bên cô.

 

Sự quyết đoán, thông minh, tự tin và nổi bật của cô, hoàn toàn khác với cô bé ngày xưa.

 

Đó rõ ràng là dáng vẻ của một người biết yêu thương chính mình.

 

Cũng giống như tôi.

 

Trong suốt những năm qua, tôi cũng luôn yêu thương chính mình.

 

【Hết】

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận