Rồi bắt đầu hỏi thu nhập của tôi, hỏi tôi có yêu ai chưa, bao giờ mua nhà.
Một người phụ nữ nông thôn sống tách biệt xã hội suốt mười năm, không hiểu biết, không đầu óc.
Tôi nói gì, bà nghe nấy.
Cộng thêm ảnh hưởng của truyền thông và tin tức.
Tôi nói lương tôi năm nghìn tệ chỉ đủ sống cầm hơi, bà cũng tin.
Thế là, bà chuyển mục tiêu sang chuyện hôn nhân của tôi.
Tôi bịa ra chuyện đang hẹn hò với một thiếu gia nhà giàu, bảo bà nhất định phải đợi tôi gả vào nhà hào môn rồi mới báo đáp.
Từ trước, mẹ tôi đã là người đầy toan tính.
Giờ còn toan tính hơn.
Bà yêu cầu gặp mặt bạn trai nhà giàu của tôi, muốn bàn chuyện sính lễ rồi mới cho phép tiếp tục qua lại.
Về chuyện này.
Tôi đương nhiên phải thỏa mãn bà.
Cho bà biết thế nào là chênh lệch giàu nghèo, thế nào là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.
Tôi thuê ba diễn viên, một người đóng vai bạn trai nhà giàu, hai người còn lại đóng vai bố mẹ anh ta.
Năm người ngồi ăn trong nhà hàng cao cấp.
Ban đầu còn cười nói vui vẻ.
Cho đến khi mẹ tôi đòi một triệu tệ tiền sính lễ, bố mẹ giả của bạn trai liền bẽ mặt bà ngay tại chỗ.
"Muốn một triệu à, thế nhà cô định cho bao nhiêu của hồi môn?"
"Không của hồi môn mà dám đòi sính lễ cao, coi tụi tôi là kẻ ngu à?"
"Đúng là con gái cô xinh đẹp dễ thương thật, nhưng thì có liên quan gì đến bà già phù thủy như cô?"
"Muốn bán con gái thì cũng nhìn lại điều kiện của mình đi, một mụ đàn bà đi tù mười năm, đầu độc c.h.ế.t chồng và con, ai dám cưới con gái cô chứ?"
Mẹ tôi bị mắng không ra gì.
Những người lạ ngồi ăn trong nhà hàng cũng bắt đầu công kích mẹ tôi bằng lời nói.
Cả đời mẹ tôi chưa từng bị sỉ nhục thế.
Bà lật bàn bỏ đi.
Nhưng bàn ăn đó tốn đến năm vạn tệ.
Mẹ tôi lấy đâu ra tiền để đền?
Ban đầu còn cắn răng nói nhà hàng chặt chém, cho đến khi nhà hàng dọa gọi cảnh sát, mẹ tôi – người từng ngồi tù – liền run rẩy chân tay.
9
Năm mươi nghìn tệ tiền bồi thường là số tiền thật.
Mẹ tôi dù thế nào cũng không thể chối bỏ trách nhiệm.
Vì vậy nhà hàng yêu cầu bà ở lại rửa bát để trả nợ.
Nhưng nhà hàng rất rõ lý lẽ, ai lật bàn người đó phải trả tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/luyen-tiec/7.html.]
Mẹ tôi không còn cách nào, đành ở lại nhà hàng, bị yêu cầu rửa bát trong một năm để bù vào công.
Trong năm đó.
Bà liên tục bảo tôi đi tìm bạn trai nhà giàu xin ít tiền trả nợ.
Tôi khóc lóc nói với bà rằng, mình đã chia tay với bạn trai nhà giàu rồi, giờ đang tính tìm một đại gia đời đầu để gả đi.
Diễn xuất của tôi rất đạt.
Bà không phát hiện ra bất kỳ sơ hở nào.
Tôi khuyên bà về quê sống.
Nhưng bà không chịu, về quê cũng không có ai để nương tựa, còn ở đây, ít nhất tôi còn lo ăn ở cho bà.
Trong năm rửa bát đó.
Bà bị chẩn đoán cao huyết áp.
Bác sĩ dặn phải ăn nhạt, ít dầu ít muối.
Nhưng mẹ tôi chê đồ nhạt không có vị.
Tôi liền tốn một đống tiền, bữa nào cũng chuẩn bị lẩu, đồ nướng và các món thịt cho bà.
Lúc nhỏ mẹ tôi sống cũng bình thường, sau khi lấy chồng thì coi trọng con trai và chồng, rồi vào tù.
Cả đời này, bà ăn ngon chẳng được bao nhiêu.
Giờ có thể ăn thịt miễn phí.
Sao mà không ăn nhiều cho được?
Tôi không cho bà một chỗ ở tốt.
Nhưng về ăn uống, tôi chưa từng keo kiệt với bà chút nào.
Chưa đầy một năm.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Bà từ 60 ký tăng lên 90 ký.
Nằm trên giường trong căn phòng thuê.
Bà chẳng muốn rửa bát cũng chẳng muốn lau nhà.
Mặc kệ phòng đầy hộp cơm hộp thức ăn cũ.
Sau này, không biết vì sao bà lại ngộ ra điều gì: “Sống như vậy cũng được đấy chứ, cả ngày ăn ăn uống uống ngủ ngủ, dù sống trong chuồng lợn cũng xứng đáng.”
Có lẽ là đã nếm trải đủ sự khinh rẻ khi rửa bát.
Bà bắt đầu quý trọng những ngày tháng được tôi lo liệu.
Tất cả tâm tư của bà đều đặt vào việc ăn uống, hoàn toàn không để ý đến tôi.
Vì vậy.
Bà hoàn toàn không nhận ra rằng tôi chưa từng ở trong căn hầm này.
Cũng không phát hiện ra mỗi lần tôi đến đều đi xe Mercedes.
Càng không nhận ra rằng, quần áo tôi mặc ngày càng đắt tiền hơn.