LỜI THÌ THẦM CỦA MẸ
Phần 4
21
Tỉnh dậy, tôi thấy mình đang ở trong bệnh viện.
Mẹ tôi ngồi bệt bên giường, dáng vẻ thất thần, đôi mắt sưng đỏ như hạt óc chó.
Vốn dĩ mắt bà đã có bọng, điều này tôi di truyền hoàn toàn từ bà.
Giờ nhìn lại, trông bà càng thêm già nua.
Tôi cử động đầu ngón tay, nhẹ nhàng gãi lên cái lỗ nhỏ trên áo len của bà.
Mẹ tôi nhìn tôi, cố nặn ra một nụ cười:
"Con tỉnh rồi à? Tốt quá, để mẹ gọi bác sĩ nhé."
Tôi vẫn gãi cái lỗ nhỏ trên áo len của mẹ, không buông tay.
"Sao vậy? Khát nước à? Hay đói bụng?"
Mẹ tôi lo lắng hỏi.
"Nghe lời nhé, để mẹ hỏi bác sĩ xem con có thể uống nước, ăn gì không."
Tôi lắc đầu, khó nhọc nói:
"Mẹ, lần này, mình không nghe lời bác sĩ nữa.
"Mình về nhà đi.
"Con vẫn chưa dạy bé làm món khoai tây xào sợi."
22
Mẹ tôi khóc òa, như vỡ vụn.
Nhưng vẫn gật đầu lia lịa.
Như thể đó là tâm nguyện cuối cùng của tôi.
Sau đó, bà vẫn hỏi ý kiến bác sĩ.
Bác sĩ chỉ tiếc nuối nói rằng, hiện không còn phương pháp nào khả thi.
Ban đầu vì không có thuốc điều trị trúng đích, nên mới khuyến nghị hóa trị.
Nhưng vì hệ miễn dịch của tôi quá kém, kết quả hóa trị không tốt.
Sau này ra sao, chỉ còn phụ thuộc vào số phận.
Tôi cố giấu bao lâu, cuối cùng lại khiến mọi thứ bung bét.
Mẹ tôi và mẹ chồng tôi đều tự trách mình vô cùng.
Người thì nói ngày nhỏ đã không chăm tôi tốt.
Người thì bảo từ khi tôi làm dâu đã không quan tâm đủ.
Họ khóc đến vài tiếng đồng hồ cũng không dừng được.
Tôi hết an ủi người này lại đến người kia, nhưng càng an ủi, họ càng khóc to hơn.
Chỉ khi trước mặt con gái, họ mới cố nở nụ cười.
Họ che giấu sự buồn bã, cùng nhau làm con bé vui.