LỜI THÌ THẦM CỦA MẸ

Phần 1

01

 

Sau khi bị chẩn đoán ung thư, điều duy nhất tôi không an tâm chính là con gái.

 

Con mới chỉ sáu tuổi.

 

Nhỏ bé, mềm mại, buộc tóc ngắn ngây thơ, đáng yêu vô cùng.

 

Cả gia đình đều rất yêu thương con.

 

Nhưng tính cách con lại rất nhút nhát, có phần rụt rè.

 

Muốn gì, hay bị ấm ức, con cũng không dám nói lớn tiếng.

 

Đợi đến khi tôi phát hiện ra, hướng dẫn con, con mới chịu nói ra.

 

Bình thường, điều này không phải vấn đề lớn.

 

Khi con lớn lên, mọi chuyện sẽ ổn thôi.

 

Nhưng bác sĩ nói tôi chỉ còn nhiều nhất là nửa năm.

 

Tôi không thể đợi đến lúc con lớn lên được.

 

Con càng ngoan ngoãn, lòng tôi càng day dứt.

 

Tôi rất sợ sau này khi không có mẹ, con sẽ bị các bạn khác bắt nạt.

 

Tôi còn sợ con không được ai chăm sóc, hoặc bị chăm sóc qua loa.

 

Vì chồng và bố mẹ chồng tôi đều khá thô lỗ, thiếu tinh tế.

 

Có lẽ họ sẽ không để tâm đến cảm xúc của con.

 

Hơn nữa, nếu chồng tôi tái hôn, hoàn cảnh của con sẽ rất khó xử.

 

Sau nhiều đêm suy nghĩ, tôi đưa ra vài quyết định:

 

Thứ nhất, trong khoảng thời gian hạn chế của mình, tôi sẽ cố gắng dạy con cách sống tự lập.

 

Thứ hai, quay nhiều video hơn, ghi lại câu trả lời cho những vấn đề tôi có thể nghĩ tới.

 

Thứ ba, để lại cho con nhiều tiền nhất có thể.

 

Thứ tư, mỗi năm gửi cho con một lá thư, cho đến khi con tròn 18 tuổi.

 

Ý tưởng rất đơn giản.

 

Nhưng thực hiện lại không hề dễ dàng.

 

Vì năm nay con mới chỉ 6 tuổi, thậm chí còn chưa hiểu được cái c.h.ế.t là gì.

 

Con chỉ biết rằng, một ngày nào đó, tôi đột nhiên rời đi.

 

Con sẽ không bao giờ gặp lại tôi.

 

Tôi cũng không thể nào ôm con thêm được nữa.

 

"Tôi sẽ là nỗi tiếc nuối lớn nhất trong tuổi thơ của con."

 

Điều này khiến tôi đau lòng như bị xoắn nát.

 

Còn đau đớn hơn cả việc biết mình sắp phải rời xa thế giới này.

 

02

 

Tôi mở cho con gái một tài khoản ngân hàng.

 

Đã dồn hết toàn bộ tiền tiết kiệm của mình vào đó.

 

Chọn kỳ hạn định kỳ, 10 năm.

 

Lúc đó con đã 16 tuổi, đủ khả năng tự quản lý số tiền này.

 

Hiện tại, căn nhà này đã đứng tên con gái.

 

Đợi con lớn, căn nhà sẽ thuộc về con, bán đi hay giữ lại ở cũng tùy con quyết định.

 

Sau khi xử lý xong hết mọi thủ tục, tôi cho con nghỉ tất cả các lớp học năng khiếu.

 

Mỗi khi tan học, tôi đều đưa con đi chơi.

 

Công viên, khu vui chơi, nhà bóng...

 

Niềm vui mà trước đây con phải cố gắng rất nhiều mới có được, giờ mỗi ngày đều tràn đầy.

 

Khi chơi với con, tôi sẽ điều chỉnh góc máy ảnh để quay lại tất cả những khoảnh khắc ấy.

 

Con thực sự rất đáng yêu.

 

Lông mi dài cong vút, khuôn mặt bầu bĩnh, trắng mịn như sữa.

 

Đôi mắt to tròn khi nhìn tôi, trái tim tôi như tan chảy.

 

Con rất được các bạn nhỏ yêu mến.

 

Nhưng đôi khi, có những bạn cứ véo má con, giành đồ chơi của con.

 

Dù không thích, con vẫn giữ phép lịch sự, cùng lắm là né tránh.

 

Tôi nhìn thấy hết những điều đó, trong lòng càng lo lắng hơn.

 

Ngày hôm sau, tôi không còn dẫn con đi chơi vô định nữa.

 

Thay vào đó, tôi đăng ký cho con một lớp học võ thuật.

 

Học võ rất vất vả, trước đây tôi chưa từng nghĩ sẽ cho con học những thứ này.

 

Nhưng nếu sau này tôi không còn ở đây, khi con bước vào tuổi trưởng thành, không ai dạy con cách từ chối những người mà con không thích.

 

Thì ít nhất con cũng phải có khả năng tự bảo vệ mình.

 

Kết quả, con gái chỉ mới ngồi tấn hai ngày, chưa chính thức học, đã khóc lóc nói quá mệt, không muốn học nữa.

 

Tôi cắn răng giữ vững quyết tâm, cứng rắn yêu cầu con cố gắng thêm chút nữa.

 

Con tủi thân, tức giận với tôi.

 

Tôi cắt ghép mọi thứ thành video và đăng lên tài khoản vừa mới tạo.

 

Không ngờ, lại thu hút vô số lời mắng chửi:

 

【Con nhỏ như vậy, dễ thương thế mà cũng đem lên mạng, không sợ gì luôn!】

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận