Khi Lòng Tốt Đặt Sai Chỗ

Chương 3

Sau khi đi qua đi lại, tôi đã nhận ra, cả căn nhà đã bị lục tung.

 

Không một ngăn kéo hay ngăn tủ nào là không mở.

 

Có lẽ hắn vẫn chưa tìm thấy tài sản nào.

 

Tôi vừa nức nở vừa lên tiếng: “Nếu anh cần tiền, tiền đều ở…”

 

“Hức hức… ở… trong ngăn tủ lót dưới nệm, bên trong còn có trang sức vàng, anh có thể lấy hết.”

 

Nghe vậy, người đàn ông sững người, ném mạnh tôi lên sofa, lao vào căn phòng mà tôi chỉ để tìm kiếm.

 

5

 

Tôi chống cơ thể ngồi dậy trên sofa. Tay bị trói ra sau, nhưng chân vẫn còn có thể cử động.

 

Trên bàn trà là túi trang điểm sáng nay tôi đi vội nên để quên, bên cạnh túi trang điểm còn có một thỏi son MAC chưa kịp đậy nắp.

 

Tôi cố gắng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, từ từ đứng dậy khỏi sofa, cúi người dùng miệng ngậm lấy lưỡi d.a.o tỉa lông mày dựng trong túi trang điểm.

 

Tôi tén vứt nó vào khe hở phía sau sofa, sau đó di chuyển qua ấn vào gối tựa để giấu đi.

 

Tiếp đến tôi đưa ngón chân kẹp lấy thỏi son hình viên đạn, nhẹ nhàng di chuyển đến bên cửa sổ kính lớn.

 

Một bên rèm mỏng của cửa sổ kính lớn có buông rèm chắn sáng dài 20 cm, phần bị che khuất từ bên trong không thể nhìn thấy kính.

 

Tôi tựa lưng vào sofa, dùng một chân chống đỡ cơ thể.

 

Sau đó nhấc chân kia lên vén rèm chắn sáng, dùng ngón chân kẹp thỏi son nhanh chóng viết nguệch ngoạc chữ "SOS" trên phần kính bị che.

 

Viết xong, tôi nhanh chóng nhét thỏi son vào khe sofa giấu đi.

 

Mặc dù lúc này tôi đang ở tầng 22.

 

Mặc dù khoảng cách giữa tòa nhà đối diện và tòa nhà của chúng tôi không hề gần.

 

Có lẽ đây chỉ là một cách để tôi tự tạo cho mình chút hy vọng được cứu giúp mà thôi.

 

Nhưng tôi vẫn làm điều đó.

 

Khi tôi vội vàng nằm lại sofa, người đàn ông cũng vừa lúc bước ra.

 

Tôi giả vờ như đã nằm suốt, ngước lên nhìn hắn.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận