Khi Lòng Tốt Đặt Sai Chỗ

Chương 2

Hóa ra hôm nay chồng tôi vừa xuống tàu cao tốc đã đến dưới tòa công ty để đợi tôi, nhưng lại lỡ nhau vì tôi tan làm sớm để dự tiệc cùng đồng nghiệp.

 

Tôi vội vàng trả lời:

 

[Em đang ở nhà... trong nhà có…]

 

Vừa gõ được vài chữ, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.

 

“Két...”

 

Cánh cửa kéo mỏng manh phát ra tiếng kẽo kẹt dưới áp lực từ bên ngoài.

 

Không khí vốn dĩ đã tĩnh mịch, thậm chí tôi còn không dám thở mạnh.

 

3

 

Tiếng đập cửa ngày càng lớn, cảm giác như ngay giây tiếp theo, hắn sẽ phá cửa xông vào… Cả người tôi sững sờ, suýt chút nữa làm rơi điện thoại xuống đất.

 

Lúc này, hắn ngừng đập cửa.

 

Giọng nói trầm thấp cố ý kìm nén của hắn truyền vào:

 

“Xong chưa?”

 

Xem ra không thể kéo dài thời gian thêm được nữa.

 

Tôi sắp xếp lại suy nghĩ, cố gắng lấy giọng nũng nịu như đang say rượu:

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

“Ngay đây thôi… Chồng ơi…”

 

Vừa nói, tôi vừa nhắn vừa gõ lên màn hình điện thoại:

 

[Em ở nhà… trong nhà có… cứu em với!]

 

Tôi nhanh chóng nhét điện thoại vào khe phía sau bồn cầu, không thể để hắn phát hiện ra được.

 

Tôi phải tìm cách trốn thoát, hoặc là… Cầm cự đến khi chồng về cứu tôi.

 

Tôi đang chuẩn bị đứng lên để ra ngoài.

 

Ngay lúc đó: "Rầm!" một tiếng, cánh cửa bị đá tung.

 

Cánh cửa mỏng manh lắc lư hai bên, nhìn thấy bóng đen xuất hiện sau cánh cửa, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng tôi.

 

Người đàn ông đó đứng đó, dù chỉ nhìn thấy hình dáng mờ mờ nhưng tôi biết hắn đang nhìn chằm chằm vào tôi.

 

Cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm khiến tôi lạnh sống lưng.

 

Giọng khàn khàn của hắn vang lên:

 

“Em… đang làm gì vậy?”

 

“Chồng ơi, sao anh nôn nóng thế này...”

 

Tôi lập tức bật dậy khỏi bồn cầu, chủ động lao đến ôm hắn, cố gắng giả vờ như đang say rượu, ghé vào tai hắn thì thầm:

 

“Vào nhà vệ sinh mà cũng phải dính lấy người ta…”

 

Tôi có thể cảm nhận được cơ bắp căng cứng của hắn tức khắc thả lỏng.

 

Tôi giả vờ đẩy hắn, loạng choạng bước ra khỏi nhà vệ sinh, rồi đẩy hắn ngã xuống giường trong phòng ngủ chính.

 

Ngay lúc bị đẩy ngã, hắn lập tức bật ngồi dậy từ trên giường.

 

Tôi cảm nhận được hắn ngơ ngác trong chốc lát.

 

“Đừng có vội vàng như vậy mà.”

 

Tôi dựa vào khung cửa, giả vờ hờn dỗi, nhấc nhẹ chiếc giày cao gót: “Đợi em thay giày đã, nhanh thôi mà…”

 

Tôi bước từng bước loạng choạng, cố gắng đi thật nhanh từ phòng ngủ chính ra phòng khách.

 

Có vẻ người đàn ông ở trong phòng chờ tôi thật, hắn không đi theo tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

 

Nhưng tôi không dám quay đầu lại nhìn.

 

Tôi cũng không biết hắn có đang dõi theo từng hành động của tôi từ phía sau hay không.

 

Nếu đã vậy, diễn thì phải diễn cho tròn vai.

 

Tôi từ từ tháo từng chiếc giày cao gót, mở tủ giày mò mẫm lấy đôi dép, chậm rãi thay giày.

 

Khoảnh khắc đứng dậy, tay tôi run rẩy chạm vào tay nắm cửa, giả vờ như đang vịn nó để đứng lên.

 

Đây là cơ hội duy nhất của tôi.

 

Kéo mở cánh cửa này, tôi sẽ thoát được ra ngoài.

 

Tôi không ngừng tự nhủ trong lòng:

 

Đừng hoảng sợ!

 

Đừng để phát ra tiếng động nào khác!

 

Mở cửa rồi chạy ngay lập tức!!!

 

4

 

Két.

 

Cánh cửa không mở ra như tôi mong muốn.

 

Bởi vì nó đã bị khóa trái từ bên trong.

 

Tôi tuyệt vọng ngã quỵ xuống đất.

 

Đúng lúc này, một đôi tay siết chặt cổ tôi, những vết chai sần từ từ cọ vào da tôi.

 

Hóa ra hắn vẫn lặng lẽ theo sau tôi.

 

Tôi dựng tóc gáy.

 

Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên bên tai tôi: “Hừ, bị phát hiện rồi à?”

 

Tôi ngã quỵ xuống đất, toàn thân chìm trong tuyệt vọng.

 

Hắn lập tức kéo tôi lại, bẻ quặt tay tôi ra sau.

 

Lúc này tôi mới hiểu được chênh lệch về thể chất giữa nam và nữ lớn nhường nào.

 

Tôi hoàn toàn không thể phản kháng.

 

Hắn kéo tôi đến ghế sofa trong phòng khách, dùng tay đè tôi xuống.

 

Hắn không nói một lời, nhưng qua hơi thở, tôi có thể cảm nhận được hắn đang không vui.

 

Ánh trăng xuyên qua tấm rèm mỏng.

 

Tôi bị đè xuống sofa, thoáng thấy người đàn ông bên cạnh tôi cắt tóc húi cua.

 

Đầu tôi bị hắn ép xuống thành ghế, cả người trong tư thế vặn vẹo quỳ trên sofa.

 

Không biết hắn lấy từ đâu ra một cuộn dây, dùng nó quấn c.h.ặ.t t.a.y tôi nhiều vòng.

 

Mãi đến khi hắn dùng d.a.o cắt đoạn dây thừa, ném phần còn lại lên bàn trà, tôi mới nhận ra đó là cuộn dây đỏ tôi từng dùng để tết nút Trung Quốc, trước đó tiện tay nhét vào ngăn kéo dưới bàn trà.

 

Không biết hắn đã lục ra từ lúc nào.

 

Cứ thế, tôi bị trói quặt tay ra sau, ngã xuống sofa.

 

Hắn đứng đối diện tôi, bóng đen to lớn bao phủ, không nhìn rõ được biểu cảm: “Cô bắt đầu giả vờ từ khi nào?”

 

Tôi quỳ gục xuống, toàn thân run rẩy, nước mắt tuôn không ngừng: “Hức hức… xin anh đừng làm hại tôi…”

 

“Trong nhà tôi có tiền, anh có thể lấy hết!”

 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận