Bữa trưa hôm đó, tôi kể lại mọi chuyện cho Giang Kỳ An.
Sắc mặt anh sa sầm, giọng đầy bực bội:
“Em thấy hai người đó có bị khùng không?”
“Anh đi làm thì Thẩm Tri Ý đứng rình dưới công ty giả vờ tình cờ gặp.
Về nhà thì Giang Dật Trạch u ám hỏi tại sao không yêu trước cưới sau.”
Tôi đang sống yên ổn, không ngờ bên anh lại lắm chuyện thế.
“Sao anh không nói sớm?”
Anh gãi đầu, vẻ mặt đầy uất ức:
“Thấy em bận chuẩn bị đám cưới, về tới nhà là ngủ gục, nên không muốn thêm mấy chuyện phiền.”
Rồi lẩm bẩm:
“Đúng là có người thích ăn đồ rơi ngoài đường, còn đồ sạch sẽ thì chê.”
Tôi chống cằm, nhìn anh chằm chằm:
“Anh thực sự không còn chút tình cảm nào với Thẩm Tri Ý à?”
“Năm năm rồi.” – anh đáp chắc nịch.
Bỗng nhiên, anh nghiêm mặt:
“Lộc Viên, anh cảnh cáo em. Nếu em dám để anh đứng một mình trong lễ cưới... anh tuyệt đối không tha đâu!”
Tôi bật cười:
“Gấp vậy sao? Đừng nóng, em chỉ hỏi thôi mà. Năm năm còn chẳng đổi lấy được một ánh mắt của người ta. Một tháng thì em mơ gì?”
“Vậy em hỏi làm gì?” – anh lườm, bĩu môi.
“Vì em tò mò.” – tôi chống cằm tiếp.
Anh lẩm bẩm gì đó không rõ rồi nói như chốt hạ:
“Tối nay dẫn em chơi game, em cầm Trương Lương đi.”
Tôi trề môi:
“Lại bón hành cho người ta chứ gì…”
06
Hôm đó, tôi chơi với đám bạn cũ tới tận nửa đêm, uống ít rượu nên hơi choáng.
Nằm dài trên ghế sofa, tôi mơ màng nghe tiếng chuông cửa vang lên dồn dập, kiểu như ai đó đòi mạng.
Giật mình tỉnh dậy, tôi mở mắt ra — không phải mơ.
Tiếng chuông vẫn vang lên, từng hồi rõ mồn một.
Tôi lồm cồm đứng dậy, bước loạng choạng ra cửa, tay còn vịn vào tường cho khỏi ngã.
Vừa hé cửa, tôi đã thấy gương mặt đáng ghét của Giang Dật Trạch.
Mẹ tôi từng bảo: Kết hôn là chuyện vui, mà chuyện vui thì không nên để thứ xui xẻo ám vào.
Tôi nhíu mày, định đóng cửa thì anh ta chụp lấy tay tôi, mắt đỏ hoe, cắn răng nói:
“Lộc Viên, em nghiêm túc thật à? Em thực sự muốn cưới Kỳ An sao? Em suy nghĩ kỹ chưa?”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
“Nó yêu Thẩm Tri Ý, hai người cưới nhau rồi cũng không hạnh phúc đâu”, anh ta nói, giọng nghèn nghẹn. “Anh không muốn em vì bốc đồng mà hủy cả đời chỉ để trả đũa anh.”
Tôi nén buồn nôn, từng chữ nhả ra lạnh tanh:
“Tôi nghiêm túc. Tôi sẽ cưới Giang Kỳ An. Và tôi đã nghĩ rất kỹ rồi.”
“Kỳ An luôn đối xử với tôi tử tế. Khác với những người—không bao giờ chịu chụp ảnh chung, lúc nào cũng kêu ca địa điểm tôi chọn, làm tôi tụt mood không biết bao lần. Còn anh ấy? Lúc nào cũng vui vẻ, lúc nào cũng đứng về phía tôi.”
“Anh cũng có thể làm vậy mà!” Giang Dật Trạch vội vàng cắt lời.
Tôi không hiểu sao anh ta lại nghĩ có thể nói ra câu đó một cách thản nhiên như thế.
Anh ta tiếp tục, đặt tay lên ngực:
“Viên Viên, anh thực sự hối hận. Anh không nhận ra tình cảm của mình... cho đến khi nghe tin em sắp cưới. Ngực anh đau lắm, anh sợ. Anh chưa từng tưởng tượng nổi cuộc sống không có em sẽ như thế nào…”
“Ọe…”
Tôi không nhịn nổi nữa, nôn thẳng lên người anh ta.
“Ọe… kinh thật sự…”
Câu chuyện bị cắt phăng, mặt anh ta tối sầm.
“Ồ, xin lỗi anh nhé.”
Giọng Giang Kỳ An vang lên phía sau, nhẹ nhàng mà mang theo một sự hả hê khó tả. Anh không biết đã đến từ bao giờ.
“Giữa đêm hôm thế này mà anh chạy tới tìm vợ chưa cưới của em, nếu người khác hiểu nhầm thì không hay lắm đâu nhỉ?”
Giang Dật Trạch sững người, chưa kịp phản ứng thì Kỳ An đã lịch sự đóng sập cửa lại.
Trong phòng tắm, anh ấy dịu dàng lau mặt, lau tay cho tôi bằng khăn mềm. Đôi mắt ấm áp như đang xoa dịu cả cơn buồn nôn trong tôi.
Tôi bám lấy vạt áo anh ấy, lẩm bẩm:
“Anh đến từ lúc nào? Nghe được bao nhiêu rồi?”
Anh cười khẽ: “Em vừa mở cửa thì anh đến.”
Dưới ánh đèn sáng, anh bỗng hỏi:
“Chuyện em nói về chụp ảnh, là khi nào vậy?”
Tôi ngơ ngác: “Gì cơ?”
“Chuyện những người không chịu chụp ảnh ấy.”
“À, chuyện dài. Mỗi lần đi chơi, em là người lên lịch, chọn chỗ. Em thấy đẹp, muốn chụp tấm hình kỷ niệm, họ thì luôn than mệt, mặt nặng mày nhẹ, nói em chọn chỗ chẳng ra gì. Mệt vậy thì ở nhà nghỉ đi chứ ra đường làm gì?”
Anh xoa mặt tôi, giọng dịu như ru: “Được rồi, đừng khóc nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khi-cho-liem-ve-chung-mot-nha/chuong-4.html.]
Tôi bất chợt ngẩng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. Rồi ra hiệu anh cúi xuống.
Anh mỉm cười, ghé sát tai.
Tôi thở dài: “Thật ra… nhiều lần em muốn dừng thích Giang Dật Trạch. Nhưng lại nhớ tới lúc anh ấy đạp xe cả cây số để mua váy tặng em, thấy vậy lại mềm lòng, nghĩ thôi cố thêm chút nữa.”
Anh lặng lẽ vỗ nhẹ lưng tôi.
Tôi nói tiếp: “Còn một lý do nữa... là vì ban đầu em đã nói sẽ cùng anh theo đuổi họ. Thấy anh cứ bám riết lấy Thẩm Tri Ý, em cũng ngại, không muốn bỏ cuộc trước.”
Nghe tới đây, anh cau mày, cười nửa tức nửa buồn: “Lần đầu tiên anh nghe chuyện yêu đương mà còn phải giữ… nghĩa khí.”
“Say rồi, nói nhảm đấy.”
Anh bịt miệng tôi lại, cười khổ, rồi quay đi lấy quần áo: “Tắm được không đấy?”
Tôi gật đầu như gà mổ thóc: “Được!”
… và suýt nữa lao đầu vào bồn tắm.
Kỳ An giật mình kéo tôi lại: “Ôi trời, định đập đầu vô đâu thế?”
Anh thở dài, rồi lầm bầm: “Kệ đi, dù sao sau này cũng phải thấy hết.”
“Đừng có giở trò!”
“Không giở, anh là chồng tương lai của em mà.”
“Chồng là ai cơ?”
“Giang Kỳ An.”
“Vợ là ai?”
“Lộc Viên.”
07
Vào ngày cưới, tôi và Giang Kỳ An đều thấp thỏm như nhau, sợ người kia đổi ý chạy mất nên suốt buổi sáng dính chặt với nhau qua cuộc gọi video. Đúng kiểu tự giám sát chéo.
Khi lễ cưới bắt đầu, ba nắm tay tôi, từng bước một dắt tôi đi về phía anh. Sau đó, ông đặt bàn tay tôi vào tay Giang Kỳ An — to, ấm và vững chãi.
Qua lớp khăn voan, tôi thấy nụ cười của anh ấy gần như sắp tràn ra khỏi khuôn mặt.
Có những điều Giang Dật Trạch và Thẩm Tri Ý từng nói, thật ra cũng không sai.
Ban đầu, tôi và Kỳ An đến với nhau như một cặp đôi… “đồng minh” — để cuộc hành trình đơn phương của cả hai không trông quá thảm hại. Nhưng càng về sau, chúng tôi càng nghiêm túc. Rất nghiêm túc.
Chúng tôi bắt đầu thực sự muốn đồng hành cùng nhau tới cuối con đường.
Chúng tôi cho nhau cảm giác an toàn. Đi leo núi sẽ không còn cảnh càm ràm ai chọn chỗ, mà là cùng nhau ngắm cảnh, cùng nhau chụp ảnh, cùng nhau lên đến đỉnh.
---------------------------
Về sau, Giang Dật Trạch và Thẩm Tri Ý không đi đến kết cục tốt đẹp. Mà còn… cắm sừng nhau.
Không ai biết chính xác bên nào “cắm” trước — Giang Dật Trạch với cô thư ký, hay Thẩm Tri Ý đi du lịch với anh bạn cũ rồi “vô tình” ở cùng khách sạn. Cứ người này bóc phốt người kia, hết lần này đến lần khác, bằng chứng ngoại tình không thiếu.
Cuối cùng thì nổ tung. Lên cả bản tin địa phương.
Ba mẹ chồng tôi tức giận đến mức xấu hổ không dám ra ngoài.
Chiều đó, tôi đi làm về, trong nhà đã thơm lừng mùi cơm canh. Giang Kỳ An đang loay hoay trong bếp.
Tôi nhìn bóng lưng anh ấy, tim bỗng mềm ra. Không kìm được, tôi bước tới ôm anh từ phía sau.
Anh bật cười, hỏi:
“Sao thế?”
Tôi dụi mặt vào lưng anh, giọng ấm ức:
“Giờ em mới hiểu… Yêu một người thật lòng thì phải chung thủy. Muốn bên nhau lâu dài thì phải nhẫn nại. Còn để đi đến cuối cùng… cần lương tâm. Mà mấy cái đó, thật sự rất khó.”
Anh quay phắt lại, mặt tái mét:
“Lộc Viên, em… em ngoại tình rồi à?”
Tay còn cầm con d.a.o thái rau.
Tôi nghẹn họng:
“Anh bị điên à?”
Anh thở phào, làm bộ lau mồ hôi:
“Suýt thì hết hồn.”
Tôi nhìn anh, hỏi:
“Nếu ngày đó chúng ta chọn ở bên họ, liệu có bị phản bội không?”
“Không phải liệu đâu. Là chắc chắn.” Anh chẳng buồn nể nang anh trai mình, “Giờ ba mẹ tức giận đến độ không còn nhìn mặt, mấy cổ đông trong công ty thì đang họp đòi sa thải anh ấy khỏi chức phó tổng. Ba lần này cũng không cứu nổi.”
“May là anh tự khởi nghiệp từ sớm. Không thì giờ chắc tức đến trào máu. Giá cổ phiếu bên đó giờ rớt không phanh rồi.”
Người không nghiêm túc trong chuyện tình cảm, thì thay người yêu cũng chẳng thay được tính cách.
Tôi nhìn anh đang nấu món gà hấp xì dầu mà tôi thích nhất, không kìm được mà nuốt nước miếng.
Năm ngoái, chúng tôi có chuyến đi Lâm Thành.
Dù đó là thành phố ven biển, nổi tiếng với hải sản, nhưng tôi lại mê mệt các món gà: gà luộc, gà hấp hành, gà xì dầu, gà nướng muối, gà xé tay…
Trong đó, món gà hấp xì dầu là “chân ái”.
Nước tương đậm vị ngấm vào từng thớ thịt mềm, thơm ngào ngạt. Ăn một lần là nhớ mãi.
Tôi vòng tay ôm lấy anh, cười tít mắt:
“Cảm ơn ông xã.”
Rồi kiễng chân, hôn lên má anh một cái.
Anh khựng lại một giây, sau đó chỉ vào môi mình, tỉnh rụi:
“Nó bảo… nó cũng muốn.”
Tôi nhướn mày, hất cằm:
“Vậy hôn hết!”
<Hoàn>