Khi 'Chó Liếm' Về Chung Một Nhà

Chương 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vì cô ấy làm mất thời gian, Giang Kỳ An đã đến tiệm váy cưới trước tôi.

Khi thấy anh, nụ cười trên gương mặt Thẩm Tri Ý vụt tắt.

Cô ấy đứng sững, khó tin:

“Sao Giang Kỳ An lại ở đây?”

Tôi bước tới, khoác tay anh ấy. Ý đã quá rõ ràng.

Giang Kỳ An cúi nhìn tôi, bất lực nhưng phối hợp rất tốt:

“Chúng tôi sẽ cưới vào mùng năm tháng sau. Hoan nghênh cô đến dự.”

“Sao có thể như vậy được…”

Cô ấy lắp bắp, ánh mắt như muốn hỏi: “Trước đây không phải anh thích tôi sao?”

Tôi nhìn cô, hỏi nhẹ:

“Tri Ý, tại sao lại không thể?”

Cô có thể ở bên anh ấy chỉ sau một đêm.

Thì tôi và Kỳ An – tại sao không?

Đúng lúc không khí đang căng thẳng, điện thoại Thẩm Tri Ý vang lên.

Tôi ngồi xuống sofa, ngắm dàn váy cưới vừa được trưng bày. Tay gắp miếng trái cây, vừa ăn vừa nói với Giang Kỳ An:

“Nhìn đi, ngay cả cô ấy cũng biết mình đã làm sai.”

“Trên đời, làm gì có đồng cảm thực sự.”

“Này, anh nghĩ có khi nào cô ấy cũng thích anh không?”

Anh lườm tôi:

“Hừ, không đâu.”

Rồi thở dài, chỉ vào mấy chiếc váy:

“Em thích bộ nào?”

Tôi lập tức bị hút vào chiếc váy ở giữa – thiết kế tinh tế, đính kim cương lấp lánh như ngân hà dưới ánh đèn.

Anh quơ tay trước mặt tôi:

“Đừng nhìn nữa, đi thử đi!”

Kết hôn có thể không phải giấc mơ của mọi cô gái, nhưng váy cưới thì luôn là một phần của giấc mơ đó.

--------------------

Bên ngoài, giọng Thẩm Tri Ý cất lên đầy tổn thương:

“Kỳ An, trước đây anh không như vậy. Không làm người yêu thì cũng làm bạn mà!”

Tôi ra hiệu nhân viên đừng vội kéo rèm, im lặng lắng nghe.

Tôi không muốn đứng một mình trong lễ cưới tháng sau.

Giọng Giang Kỳ An lạnh như băng:

“Cô là người yêu của anh trai tôi, tôi cần quan tâm sao? Còn bạn bè... cũng không cần. Tôi sắp kết hôn rồi.”

“Anh…”

Tôi khẽ gật đầu, nhân viên lập tức kéo rèm.

Thẩm Tri Ý và Giang Dật Trạch – không biết từ lúc nào đã xuất hiện – cùng sững sờ nhìn tôi trong bộ váy cưới.

Giang Kỳ An thì thầm bên tai tôi:

“Em nói xem, sao hai người đó lại chạy đến đây nhỉ?”

Tôi bật cười, định lấy điện thoại ra chụp thì Giang Dật Trạch bỗng lên tiếng:

“Hai người sắp kết hôn? Sao tôi không biết gì?”

Anh ta liếc sang Giang Kỳ An rồi quay sang tôi:

“Viên Viên, chuyện lớn như vậy, không báo với ba mẹ mà đã quyết rồi sao? Hai người đừng trẻ con nữa.”

Thẩm Tri Ý nghe xong thì có vẻ nhẹ nhõm – giống như vừa bám được cái cớ: tất cả chỉ là màn kịch.

Nhưng Kỳ An chỉ nhàn nhạt:

“Anh, gọi điện hỏi ba mẹ đi.”

Giang Dật Trạch nghi ngờ, gọi ngay trước mặt chúng tôi.

Kết quả: chúng tôi thực sự sắp kết hôn.

Dưới ánh đèn rực rỡ, bốn người đứng nhìn nhau, im lặng.

Giang Dật Trạch nhìn tôi, vẻ bối rối không giấu được.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Tôi đứng sau lưng Kỳ An, ánh mắt chạm nhau trong khoảnh khắc, lòng đầy khó hiểu.

Anh không yêu tôi, vậy tại sao khi biết tôi sắp cưới, sắc mặt lại tái đi như vậy?

Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y áo Kỳ An. Anh quay lại, vỗ nhẹ an ủi.

“Bây giờ hai người có thể đi rồi chứ?”

Không khí lập tức đông cứng.

Thẩm Tri Ý cố gượng cười:

“Viên Viên, cậu từng nói sẽ để tớ làm phù dâu mà…”

Ngày xưa, cô ấy từng nắm tay tôi, ánh mắt sáng long lanh:

“Sau này dù ai cưới trước, nhất định phải làm phù dâu cho nhau nha!”

Tri Ý à, có lẽ cô cũng từng mong nhìn thấy tôi hạnh phúc.

Còn bây giờ, tôi không chắc nữa.

Tôi nhẹ giọng:

“Không cần đâu.”

Khoảnh khắc đó, tôi như chính thức nói lời tạm biệt với người bạn của những năm tháng cũ.

Sắc mặt Thẩm Tri Ý trắng bệch, lùi vài bước, loạng choạng.

“Viên Viên…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khi-cho-liem-ve-chung-mot-nha/chuong-3.html.]

Tôi không biết câu gọi đó chứa bao nhiêu phần thật lòng.

Nhưng giờ đây, điều đó đã không còn quan trọng nữa.

05

Sau khi thử đồ cưới, chúng tôi cũng vừa chọn xong địa điểm tổ chức thì trời lại bắt đầu đổ tuyết.

Giang Kỳ An nắm tay tôi, hơi ấm từ tay anh truyền sang khiến tôi bất giác siết chặt lấy.

Cả hai ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đang phủ trắng bằng những bông tuyết mỏng nhẹ.

Tuyết rơi xuống, phủ lên tóc đen của chúng tôi một lớp mỏng tang. Tôi mỉm cười, anh cúi đầu nhìn tôi, như thể đã chờ sẵn điều gì đó.

Tôi nói:

“Cảm giác này… giống như cùng nhau đầu bạc vậy.”

“Rất giống.” – anh đáp.

“Cảnh đẹp thế này, phải chụp một tấm làm kỷ niệm chứ.” – anh cười.

---------------------

Một lần dọn dẹp, tôi vô tình lật được bức ảnh cũ – ảnh tập thể chụp trong ngày hội thao năm đó.

Tôi ngồi trên giường, lấy khăn giấy lau lớp bụi phủ lên tấm hình.

Rồi cuối cùng cũng nhận ra, ánh nhìn "vô tình" giữa Giang Dật Trạch và Thẩm Tri Ý không hề vô tình chút nào.

Tôi nhớ lúc đó, cô ấy bảo tôi cắn thử chiếc huy chương xem mùi vị thế nào – ai ngờ khoảnh khắc đó lại bị ghi lại. Bây giờ nhìn lại, mới thấy cô ấy đứng bên cạnh Giang Dật Trạch, tay còn siết nhẹ tay áo anh ta.

-----------------------

Đám cưới đã gần như chuẩn bị xong. Ba mẹ hai bên đều nhiệt tình giúp đỡ.

Tôi gặp lại Thẩm Tri Ý khi đến quán cà phê của mình.

Cô ta mặc áo khoác nâu dài, tóc uốn nhẹ, kiểu “người phụ nữ trưởng thành” có vẻ được chuẩn bị kỹ càng.

Ban đầu cô ta định lờ tôi đi, nhưng rồi bất ngờ lên tiếng:

“Viên Viên, tôi hối hận rồi.”

Mắt cô ta hoe đỏ, nhìn tôi chằm chằm. Tôi không đáp.

Cô ta nghiến răng, nói tiếp:

“Viên Viên, Kỳ An không yêu cậu. Nếu hai người cưới nhau, cậu sẽ không hạnh phúc đâu...”

Tôi nhếch môi:

“Rồi sao nữa? Muốn tôi trả anh ấy lại cho cậu à? Không phải cậu đang bên Giang Dật Trạch sao?”

Giang Kỳ An chưa từng nói họ đã chia tay. Cô ta bị hỏi trúng điểm yếu, khựng lại, ánh mắt lảng đi.

Nhưng vẫn cố chấp:

“Giang Kỳ An đã từng lái xe hàng chục cây số chỉ để đưa cậu về chưa? Đã từng nấu nước đường đỏ cho cậu chưa? Nửa đêm đi mua lẩu cay chỉ vì cậu thèm chưa? Vì cậu mà đánh nhau? Nói yêu cậu chưa?”

“Tôi làm tất cả chỉ vì muốn tốt cho cậu, không muốn cậu vì giận mà hủy cả tương lai.”

Nghe cảm động thật đấy.

Chỉ tiếc, mỗi câu mỗi chữ đều nồng mùi tính toán – giữ một, nắm hai.

Tôi bật cười lạnh:

“Muốn bắt cá hai tay à?”

“Tớ không có!” – cô ta gắt lên.

Tôi vẫn bình thản:

“Thứ nhất, nhà tôi ở ngay Bắc Thành, chẳng cần ai đưa về cả.

Thứ hai, những điều cậu kể, tôi đều sẽ có. Ngoại trừ ‘đánh nhau’ – tôi không cần thứ tình cảm bạo lực.

Và cuối cùng, Thẩm Tri Ý… cậu nhớ rõ từng việc Kỳ An làm vì cậu như thế, tức là cậu biết anh ấy từng tốt với cậu đến mức nào. Nhưng cuối cùng, cậu vẫn chọn Giang Dật Trạch.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta:

“Cậu không yêu Dật Trạch. Cậu chỉ ở bên anh ấy vì biết tôi thích. Cậu tận hưởng cảm giác ‘cướp được’.”

“Biết không? Tôi vừa tìm thấy một bức ảnh cũ.”

Tôi rành rọt từng chữ:

“Tôi thật sự hối hận vì đã từng gọi cậu là bạn.”

“Về sau, đừng liên lạc nữa.”

 

Quán cà phê hôm đó không đông.

Tôi vừa quay người đi thì phía sau vang lên tiếng cười điên dại của Thẩm Tri Ý:

“Lộc Viên, cậu ganh tị với tôi! Vì Giang Kỳ An từng thích tôi! Vì cả Giang Dật Trạch – người cậu theo đuổi suốt năm năm trời – cũng yêu tôi điên cuồng! Cậu chẳng có gì cả!”

Ngay lúc đó, nhân viên phục vụ mang một ly Americano đá đến.

Tôi không nói lời nào, cầm ly cà phê và dội thẳng vào mặt cô ta.

“Aaa!” – cô ta hét lên chói tai.

Tôi bình thản:

“Tỉnh chưa?”

Tôi lau tay bằng khăn giấy, quay sang nhân viên, mỉm cười:

“Xin lỗi nhé.”

Cô nhân viên lập tức lắc đầu:

“Không sao đâu ạ. Bà chủ làm rất đúng!”

Nói xong, cô nhanh chóng biến mất vào trong.

Thẩm Tri Ý lúc này trông thảm hại đến đáng thương, lớp makeup trôi lấm lem, tóc tai rối bời, gương mặt vặn vẹo vì tức giận:

“Lộc Viên! Sao cậu dám đối xử với tôi như thế?!”

Tôi nhướng mày, giọng nhàn nhạt:

“Còn sủa nữa là ly sau sẽ là nước nóng.”

Rồi tôi quay người, ung dung đi vào trong.

----------------------

Bạn cần đăng nhập để bình luận