Khi 'Chó Liếm' Về Chung Một Nhà

Chương 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mẹ tôi lập tức xua tay:

“Ôi dào, bất ngờ gì đâu! Hai đứa lớn lên với nhau, bây giờ muốn nên duyên thì tôi còn mừng hơn trúng vé số nữa ấy chứ.”

Ba tôi cũng gật gù tiếp lời:

“Phải rồi, hai nhà biết rõ nhau quá rồi, khỏi cần rườm rà lễ nghi gì cả.”

Hôm nay, Giang Kỳ An mặc vest nghiêm chỉnh, tóc chải gọn gàng, ngồi rất chuẩn mực.

Tôi ngồi xuống cạnh anh, vừa gắp miếng há cảo tôm vừa nói khẽ:

“Tốc độ của anh nhanh thật đó.”

Anh nghiêng đầu, thì thầm:

“Anh nghĩ… nếu dắt anh trai theo đến cầu hôn, chắc em sẽ thấy không thoải mái.”

Tôi chỉ hơi nhướng mày, không đáp.

Lúc này, hai bên phụ huynh đã bắt đầu bàn chuyện cưới xin rất rôm rả.

“Tôi thấy mùng năm là ngày đẹp, rất hợp để cưới hỏi.”

“Đúng đúng, hợp tuổi đôi trẻ luôn.”

“Vậy thống nhất nhé, mùng năm nha.”

Tôi và Giang Kỳ An nhìn nhau, vẻ mặt không giấu nổi ngỡ ngàng:

“Có phải… họ còn sốt ruột hơn cả mình không vậy?”

Anh nghiêng người, ghé tai tôi nói nhỏ:

“Chắc hai nhà đều sợ tụi mình đổi ý đấy.”

Nghe xong, tôi suýt bật cười. Ừ cũng có lý.

Mẹ tôi vẫn thường càm ràm bên tai tôi mỗi ngày:

“Không hiểu nổi, sao tụi nhỏ bây giờ càng ngày càng sợ kết hôn thế không biết…”

03

Dạo gần đây, tôi và Giang Kỳ An bận rộn xoay vòng giữa việc thử váy cưới, chọn địa điểm tổ chức, viết thiệp mời...

Trên mạng xã hội, ngày nào Giang Dật Trạch và Thẩm Tri Ý cũng đăng ảnh check-in ở Lâm Thành — thành phố biển mà tôi từng mong sẽ là nơi lưu giữ một kỷ niệm đặc biệt. Ảnh nào trông họ cũng rạng rỡ như một cặp đôi đang tận hưởng kỳ nghỉ mơ ước.

Trong lúc chờ Giang Kỳ An thay vest, tôi cứ đăm đăm nhìn vào bức ảnh biển xanh phía sau họ, ánh nắng rọi lên mặt nước lấp lánh như mảnh vỡ của ký ức cũ.

Thật ra, chuyến đi Lâm Thành đó, tôi và Giang Dật Trạch đã lên kế hoạch từ trước. Tôi còn từng kể với Thẩm Tri Ý chuyện này — lần đầu xem được video về nơi ấy trên mạng, tôi đã lập tức gửi cho cô ấy, háo hức nói: “Sinh nhật tớ, tớ muốn đến đây.”

Khi ấy, tôi nghĩ người đi cùng sẽ là Giang Dật Trạch.

Chỉ tiếc, vài ngày trước, Thẩm Tri Ý bị trẹo chân, tôi không nỡ đi, thế là kế hoạch bị gác lại. Tôi không ngờ, cuối cùng người đi cùng anh ấy lại là… cô ấy.

“Em đang nhìn gì vậy?”

Tiếng Giang Kỳ An cắt ngang dòng suy nghĩ. Anh bước ra với bộ vest đen chỉn chu, dáng cao, ánh mắt vẫn nhẹ nhàng như mọi khi.

Tôi không giấu giếm, đưa điện thoại ra cho anh xem.

Anh vừa cài khuy áo vừa cúi xuống nhìn. Khi ngẩng lên, tôi đã đứng trước anh, tự tay chỉnh lại cúc áo cho anh.

Xem xong, anh đặt điện thoại xuống, hỏi:

“Em muốn đi không?”

Tôi lắc đầu… rồi lại gật:

“Ừm, có chứ.”

Tôi không muốn đi vì họ đang ở đó. Mà vì tôi đã muốn từ lâu rồi.

Giang Kỳ An và Giang Dật Trạch là anh em sinh đôi, nhưng ở gần sẽ thấy họ chẳng giống nhau mấy.

Giang Dật Trạch mang khí chất lạnh lùng, có phần cao ngạo, thường không kiên nhẫn với người khác.

Còn Giang Kỳ An thì ngược lại — đôi mắt cong cong thừa hưởng từ dì, khi cười sáng rực lên như có ánh nắng, trông rất ấm áp.

Anh luôn điềm đạm, trầm tĩnh và dịu dàng như một cơn gió tháng Ba.

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, khẽ nói:

“Em muốn đi, nhưng không phải vì họ. Mà vì em đã muốn từ trước.”

Anh gật đầu, rồi đẩy nhẹ tôi đứng trước gương:

“Được, anh biết rồi.”

Trong gương, chúng tôi đứng cạnh nhau — một hình ảnh hài hòa đến mức tôi thấy tim mình dịu lại. Có vẻ đúng là… rất xứng đôi.

Nhân viên cửa hàng đứng cạnh không tiếc lời khen ngợi:

“Anh chị thật sự là cặp trai tài gái sắc đấy.”

“Em thấy bộ này thế nào? Thích không?” – Giang Kỳ An nghiêng đầu hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khi-cho-liem-ve-chung-mot-nha/chuong-2.html.]

Tôi hơi ngẫm nghĩ, rồi thành thật đáp:

“Ừm… vẫn thấy thiếu thiếu gì đó. Chưa thực sự ấn tượng.”

Tôi giơ tay lên, mô tả một chút bằng cử chỉ:

“Kiểu như… chưa ‘chạm’ vào mình ấy.”

Giang Kỳ An bật cười. Dưới ánh đèn pha lê, ánh mắt anh như chứa cả bầu trời sao.

Lúc đó, quản lý tiệm bước đến, thấy vẻ lưỡng lự của chúng tôi thì nhẹ giọng đề xuất:

“Vài ngày nữa bên chỗ chúng tôi sẽ nhập về một số mẫu váy cưới mới từ nước ngoài. Nếu anh chị không vội, có thể chờ thêm chút được không ạ? Tôi đảm bảo đều là hàng tuyển, có cả ảnh thiết kế và thông tin chi tiết từ nhà thiết kế chính.”

Tôi quay sang nhìn Giang Kỳ An dò ý. Anh khẽ gật đầu.

Tôi mỉm cười:

“Vậy bọn em sẽ chờ ạ.”

04

Váy cưới về đến tiệm sau vài ngày. Chủ tiệm gọi điện bảo chúng tôi ghé thử.

Giang Kỳ An bận việc đột xuất ở công ty, tôi bảo anh khỏi cần đến đón. Tự tôi đi được.

Vừa bước ra khỏi cửa, đã thấy Thẩm Tri Ý cười rạng rỡ đi tới, tay cầm túi quà.

Thấy tôi chuẩn bị ra ngoài, cô ấy hỏi:

“Viên Viên, cậu định đi đâu à?”

Tôi không đáp, chỉ hỏi ngược lại: “Cậu tới tìm tớ có chuyện gì?”

Cô ấy đưa túi quà tới:

“Đặc sản Lâm Thành tớ mang về cho cậu đấy.”

Cô bắt đầu kể về chuyến đi:

“Lâm Thành đúng như trong video cậu gửi – biển xanh, cát trắng, chụp ảnh đẹp khỏi bàn! À mà nè, sao cậu không thả tim mấy bài tớ đăng?”

Tôi nhìn người bạn đã quen biết bao năm, bỗng thấy xa lạ vô cùng.

Cô ấy bỗng im lặng, ánh mắt dừng lại ở chiếc nhẫn kim cương trên tay tôi.

Vẻ mặt thoáng đổi, cô hỏi với chút sửng sốt:

“Viên Viên, đeo nhẫn ngón áp út là không đúng đâu. Mau tháo ra đi! Mà… chiếc nhẫn này từ khi nào vậy? Đẹp quá trời!”

Tôi nhìn chiếc nhẫn mười carat – món quà của Giang Kỳ An.

Anh từng nói: "Không có lễ đính hôn thì cũng cần chút nghi thức", nên nhất quyết dẫn tôi đi chọn nhẫn cầu hôn.

Phải thừa nhận, nhân viên đổi từ nhẫn một carat sang mười carat, tôi mới thật sự hiểu – kim cương càng lớn, càng đẹp.

Tôi đáp nhẹ:

“Tớ biết.”

“Nhưng mà…”

Cô ấy chưa kịp nói hết, tôi đã cắt ngang bằng một nụ cười nhạt:

“Tớ sắp kết hôn rồi.”

“Hả?”

Cô ấy sững người, buột miệng:

“Sao nhanh vậy? Cậu… quên Giang Dật Trạch rồi à?”

Lời vừa thốt ra, cô ấy chột dạ ngay, ánh mắt dò xét phản ứng của tôi.

Tôi chỉ thấy lòng bình thản. Hóa ra tôi từng tin lầm người.

Cô ấy cho rằng tôi không thể nào quên Giang Dật Trạch trong thời gian ngắn như vậy, thế mà vẫn thản nhiên kể tôi nghe về Lâm Thành – nơi cô ấy và người đó cùng nhau hạnh phúc.

Cô kéo tay tôi, giọng nũng nịu:

“Viên Viên, đừng giận nữa mà. Cậu từng nói nếu kết hôn, nhất định sẽ để tớ làm phù dâu mà! Tớ còn chưa gặp chú rể nữa đấy!”

Hàm ý quá rõ: Cô ấy muốn biết người đàn ông sắp cưới tôi là ai.

Có những người như vậy – luôn khao khát những gì không thuộc về mình. Không phải vì yêu, mà vì cảm giác chiến thắng.

Tôi không biết Thẩm Tri Ý có thật sự yêu Giang Dật Trạch hay không.

Tôi chỉ tò mò: cô ấy có từng thích cậu trai từng chạy hàng chục cây số đưa cô về mỗi đêm – Giang Kỳ An?

Tôi cười:

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

“Được thôi.”

“Thật á? Vậy đi luôn nhé!”

 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận