Khi 'Chó Liếm' Về Chung Một Nhà

Chương 1

01

Đêm giao thừa ấy, tôi đứng trong trung tâm thương mại gần con phố lớn, nhìn những chùm bóng bay lơ lửng trên trời, giữa dòng người đông đúc và những cặp đôi đang ôm nhau thật chặt.

Tôi siết chặt tấm vé xem phim trong tay, tuyết lất phất rơi.

Không rõ phải diễn tả cảm xúc thế nào. Chỉ biết rằng sau từng ấy năm thích Giang Dật Trạch, kết quả lại chẳng có gì ngoài một khoảng trống.

Điện thoại rung lên. Tôi nhìn thoáng qua—là Giang Kỳ An, em trai của Giang Dật Trạch.

Tin nhắn hiển thị: “Cô ấy cũng không đến.”

Chúng tôi lớn lên cùng nhau.

Tôi thích Giang Dật Trạch.

Giang Kỳ An lại thích bạn cùng phòng của tôi.

Tôi cổ vũ anh theo đuổi cô ấy, anh cũng giúp tôi.

Chỉ tiếc, đêm nay, anh không đợi được Thẩm Tri Ý.

Tôi cũng không đợi được Giang Dật Trạch.

Tôi thở dài, định rời đi thì điện thoại lại đổ chuông.

Là Giang Kỳ An gọi đến.

Dù âm thanh đầu dây bên kia khá ồn, giọng anh vẫn khàn đặc nhưng rõ ràng:

“Em thấy bài đăng trên vòng bạn bè của anh tôi và cô ấy chưa?”

Câu hỏi ấy như một đòn đánh thẳng vào ngực.

Tôi nắm chặt điện thoại, tay lơ lửng trước màn hình, không dám ấn vào.

Cứ như chỉ cần xem xong, mọi thứ sẽ không còn quay lại được nữa.

Cuối cùng, tôi vẫn nhấn vào.

Đêm giao thừa, ai cũng khoe ảnh đôi lứa.

Tôi lướt xuống vài dòng, liền thấy bài đăng của họ.

Họ mặc đồng phục học sinh, đứng trong sân trường, cười rạng rỡ, cùng tạo dáng chữ V.

Rõ ràng là ảnh chụp từ hồi cấp ba.

Khi chụp với tôi, Giang Dật Trạch chẳng mấy khi cười.

Thẩm Tri Ý thì chưa bao giờ đồng ý chụp ảnh chung với Giang Kỳ An.

Thẩm Tri Ý từng là bạn thân thời cấp ba của tôi.

Có một thời gian cô ấy mâu thuẫn với gia đình, tôi cũng chẳng muốn về nhà, thế là hai đứa dọn vào ký túc xá ở chung.

Ba mẹ tôi không còn cách nào, đành nhờ Giang Dật Trạch và Giang Kỳ An phụ mang đồ đạc.

Từ đó, cô ấy quen biết họ.

Và có lẽ, họ bắt đầu nảy sinh tình cảm từ chính lúc đó.

Tôi và Giang Kỳ An giống như hai kẻ ngốc, lao đầu vào ngọn lửa chẳng thuộc về mình.

Tôi nghẹn lời, cổ họng như có thứ gì chặn lại, khó chịu đến mức không thở nổi.

Điện thoại vẫn chưa tắt máy, cả hai đều im lặng.

Một lúc sau, Giang Kỳ An mới hỏi:

“Em vẫn ở rạp chiếu phim à?”

Tôi đáp khẽ:

“Ừm.”

“Vậy đợi anh chút. Anh mua vé khác, mình xem cùng nhau.”

“Được.”

Có hơi thảm hại thật.

Nhưng ít ra, còn có người cùng mình thảm hại.

--------------------------

Trong lúc chờ anh đến, tôi không nghĩ gì nữa. Không khóc, không giận, chỉ thấy mọi chuyện đến quá nhanh.

Đến khi chân bắt đầu tê rần, tôi mới thấy Giang Kỳ An bước xuống từ thang cuốn.

Anh nhuộm tóc đỏ từ mấy hôm trước, bảo màu này tượng trưng cho may mắn đầu năm.

Ban đầu tôi cũng định nhuộm màu đó, nhưng thấy anh làm rồi, tôi đổi sang nâu trà sữa.

Thấy tôi, anh bước nhanh hơn.

Tôi vẫy tay:

“Lại đây đỡ em với, chân tê hết rồi.”

Anh đỡ tôi dậy, nhìn tôi cười:

“Cũng ổn đấy, chưa khóc nhè.”

Tôi vỗ vỗ đôi chân, cười nhạt:

“Anh cũng thế mà.”

“Haizz.” Anh vẫy tay, “Đi thôi, sắp đến giờ chiếu rồi.”

Chúng tôi không nhắc thêm gì về chuyện đó.

-----------------------------

Xem phim xong, anh đưa tôi về.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Tắm rửa xong, tôi thấy tin nhắn của Thẩm Tri Ý:

“Viên Viên, tớ và Dật Trạch ở bên nhau rồi. Cậu có giận tớ không?”

Tôi nằm trên giường, nhắm mắt, mặt không cảm xúc, đáp một chữ:

“Không.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khi-cho-liem-ve-chung-mot-nha/chuong-1.html.]

Cô ấy yêu ai là quyền của cô ấy, kể cả là Giang Dật Trạch.

Nhưng tôi từng xem cô ấy là bạn thân, từng kể cho cô ấy nghe hết những lần tim tôi rung động vì anh ấy.

Vậy mà cô ấy chưa từng nói một lời nào.

Tôi không giận vì họ bên nhau.

Tôi chỉ giận vì cô ấy đã im lặng suốt thời gian đó.

Những lần tôi thao thao kể về cảm xúc của mình, trong lòng cô ấy nghĩ gì?

Có phải đang âm thầm cười nhạo tôi không?

Khoảnh khắc đó, tôi nhận ra—cô ấy xa lạ đến đáng sợ.

Ngay sau tin nhắn của tôi, cô ấy nhắn tiếp:

“Xin lỗi nhé Viên Viên. Nghe cậu nói không giận, tớ thật sự nhẹ nhõm. Không phải tớ cố ý giấu cậu, chỉ là không biết mở lời thế nào...”

Tôi thoát khỏi khung chat, gỡ ghim tin nhắn.

Cô ấy lại hỏi:

“Ngày mai đi ăn thịt nướng nhé?”

Cô ấy đang thử xem tôi có giận không.

Nhưng tôi không còn muốn làm bạn với cô ấy nữa.

Cô ấy nghĩ gì, không quan trọng nữa.

“Không đi đâu. Hôm nay mệt rồi, tớ ngủ đây.”

Một lát sau, không phải cô ấy nhắn tiếp, mà là Giang Dật Trạch.

“Là tôi theo đuổi Tri Ý. Là tôi thích cô ấy trước. Lộc Viên, tôi mong em đừng trách cô ấy, đừng trút giận lên cô ấy.”

Kỳ lạ thật.

Tôi từng rất rất thích Giang Dật Trạch.

Thích đến mức chẳng giấu nổi.

Vậy mà chỉ sau một đêm...

Tôi thấy bản thân ghê tởm điều đó.

Tôi chụp màn hình tin nhắn, gửi cho Giang Kỳ An, kèm theo dòng chữ:

“Anh cũng nhận được tin nhắn chứ?”

Anh nhắn lại:

“Chúng ta không hèn đến mức biết họ yêu nhau rồi mà vẫn tiếp tục thích họ, đúng không?”

Tôi đáp:

“Chắc do chúng ta xui xẻo nên mới gặp phải họ. Nhưng em không muốn thấy mặt họ nữa.”

Một ý tưởng chợt nảy ra trong đầu.

Đúng lúc đó, điện thoại lại reo.

Chúng tôi gần như đồng thanh:

“Hay là...”

Tôi mím môi:

“Anh nói trước đi.”

Anh hắng giọng:

“Chúng ta thành một đôi đi. Dù sao cũng hiểu rõ về nhau rồi.”

Tôi im lặng một giây, rồi gật đầu:

“Ừ.”

“Chúng ta phải cưới trước họ.”

“Yên tâm, để anh lo.”

 

02

Tới giờ tôi mới biết, Giang Kỳ An làm việc nhanh gọn đến mức nào.

Tối qua, dù đã cố gắng giữ bình tĩnh, tôi vẫn không thể rơi nổi một giọt nước mắt.

Tự hỏi, có phải tình cảm dành cho Giang Dật Trạch, sau từng ấy năm chờ đợi trong vô vọng, đã sớm phai nhạt từ lúc nào?

Sáng nay, khi trời còn chưa kịp sáng hẳn, mẹ tôi đã đến gõ cửa phòng liên hồi, từng tiếng một to hơn tiếng trước như muốn gọi hồn tôi dậy vậy.

“Mẹ, mẹ làm gì thế… trời còn chưa sáng mà…” – Tôi lảo đảo ra mở cửa, tóc tai rối bù, chưa kịp than vãn thì mẹ đã lấy tay bịt miệng tôi lại.

“Im nào! Mau rửa mặt rồi xuống dưới nhà, nhanh lên!” – Mẹ hạ giọng, nhưng vẻ mặt vô cùng phấn khích.

Tôi dụi mắt liên tục, cố gắng tỉnh táo hơn:

“Có chuyện gì thế ạ?”

Mẹ ghé sát tai tôi, nhỏ giọng thì thầm, vui như trúng số:

“Bạn trai con đến cầu hôn rồi.”

Câu đó như một cú đ.ấ.m đánh tôi thức tỉnh khỏi cơn buồn ngủ.

…Không thể nào?!

Tôi lập tức nhìn xuống tầng dưới qua khe cầu thang, thấy toàn gương mặt quen thuộc. Dưới ánh đèn chùm pha lê lấp lánh, còn có cả… thỏi vàng? Lấp lánh thật sự luôn!

Tôi lao vào phòng, rửa mặt, trang điểm, thay đồ thần tốc rồi chạy xuống lầu.

Dưới nhà, mẹ của Giang Kỳ An vừa thấy tôi đã mỉm cười dịu dàng, vẫy tay:

“Viên Viên, lại đây ăn sáng. Mấy món này dì mua từ tiệm ăn sáng nổi tiếng đấy.”

Rồi bà quay sang mẹ tôi, cười có chút ngại ngùng:

“Thu Thục à, hôm nay tụi tôi đến hơi gấp, chắc làm mọi người bất ngờ quá.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận