Hồng Hoang Chiến Tâm

Chương 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mãnh Sa Địa—vùng đất cát khát khô như lưỡi gươm trời giáng, gió thét từng cơn như tiếng thở dài của vạn linh u uẩn. Những đụn cát cuộn tròn, cao thấp không định, mỗi bước chân đặt xuống đều như trò đùa với tử thần. Từ mép sông tiến sâu vào khoảng nửa ngày đường ngựa phi, cảnh sắc hoàn toàn đổi khác—nơi đây không phải là miền đất dành cho người trần thế.

Yến Thù đứng lặng giữa biển cát vàng, ánh mắt như đang xuyên qua từng làn cát bụi. Trong bán kính một dặm, tuyệt không có thôn trang hay trấn nhỏ nào. Chỉ duy nhất một nơi còn tồn tại sự sống—Mãnh Sa Trấn, nơi nép mình bên bến nước, như vệt mực còn sót lại giữa trang giấy trắng đã phai mờ. Y không thể để lịch sử lặp lại, lần này, nhất định phải truy tìm đến tận cùng những kẻ giật dây sau những lời đồn đại ác hiểm.

Tại Mãnh Sa Trấn, người qua kẻ lại tấp nập. Kẻ đến phơi phới hy vọng, kẻ rời đi thì đầu cúi ủ ê. Kỳ Tẩn Nguyệt ngồi trầm tư bên dòng kênh uốn lượn giữa trấn, ánh mắt sắc như lưỡi d.a.o mỏng phản chiếu trong làn nước gợn. Hắn đang tính toán đường đi nước bước tiếp cận Linh Ngọc Tiên Châu. Lần trước đã phong tỏa toàn bộ thuyền bè, vậy mà vẫn có ba người bí ẩn vượt sóng ra đảo. Là ai? Cao thủ giang hồ hay… kẻ bước đi trên kiếm khí?

- Đang nhớ quê hương sao? – giọng nói trầm thấp của Tiêu Lâm vang lên như một tiếng chuông trong gió.

- Ma giới các ngươi đều thích hiện hình kiểu này để dọa người phàm à?- – Kỳ Tẩn Nguyệt giật mình, nhíu mày.

- Đó là một loại thuật di hình, rất hữu dụng trong chiến trận. Đại tướng quân từng bảo, nắm vững thuật này là đã chiếm ba phần thắng.

- Thế bảy phần còn lại?- – Nguyệt nghiêng đầu nhìn hắn, nheo mắt – Ngươi cứ đứng thế hoài sao?-

- Chỉ những người bình thường mới không phát hiện ra chúng ta. Các cao thủ thì không dễ qua mặt.-

Tiêu Lâm ngồi xuống cách Kỳ Tẩn Nguyệt một khoảng. Có chút ngại ngùng lướt qua gương mặt hắn.

Tien

- Vị đại tướng quân đó... bao nhiêu tuổi?- y khẽ hỏi.

- Ta không biết rõ. Chỉ biết ngài được phong Đại tướng quân từ năm mười lăm, là cánh tay phải của Ma Vương.

- Ma Vương... có phải là người?-

- Ngươi nói gì vậy? – ánh mắt Tiêu Lâm chợt sắc lạnh – Ngài là Quỷ Vương thuần huyết, đâu giống phàm nhân các ngươi.-

- Ta hỏi là... diện mạo của ngài ấy thế nào.-

- Uy nghi lẫm liệt. Tuấn tú phi thường. Truyền thuyết của nhân giới chỉ là bịa đặt rẻ tiền.-

- Nhân giới đều bảo Ma Vương thân cao mười trượng, mặt đầy sẹo, sừng vươn hai bên, dữ tợn như loài thú. Ta gặp ngươi... lại không nghĩ người ma giới cũng như thế.-

- Nếu chư tiên không đứng về phía nhân loại, các ngươi nào có hi vọng? Những gì các ngươi biết chỉ là vài con yêu quái quậy phá trần gian.-

Nguyệt im lặng. Đôi mắt như chứa cả một biển nghi ngờ, nhưng không lời nào thốt ra.

- Ba kẻ hôm đó, không phải ngươi nói cũng truy tìm báu vật sao?– Nguyệt đổi chủ đề.

- Là cao thủ. Ta không dám tiếp cận. Dùng thuật sẽ bị phát hiện ngay.-

- Vậy... họ là ai?-

- Ta sẽ thuê ngựa cho ngươi đêm nay.

Đêm buông xuống, ba thân ảnh lặng lẽ cưỡi ngựa hướng về sa mạc c.h.ế.t chóc. Ban đêm, họ tránh được tai mắt và dễ quan sát chòm sao Đại Hùng Tinh.

- Tại sao là Đại Hùng Tinh, thiếu gia? – Lâm Tu Đình cất tiếng.

- Vì mắt con gấu đen trên trời soi xuống nơi bẫy cát sẽ xuất hiện. – Mạc Lăng Tiêu chỉ tay lên bầu trời đêm thăm thẳm.

- Quả thực. – Phó Kỳ Duật đồng tình – Nhưng tiến vào vùng này ban đêm chẳng khác nào tự dâng mạng.

- Chúng ta không có lựa chọn. Cẩn thận.

Ba người thi triển Vi Phong Thuật, khí tụ dưới lòng bàn chân, như lông hồng lướt trên cát. Lăng Tiêu học Vân Sơn pháp từ nhỏ, thông tuệ hơn người. Kỳ Duật điều khiển yêu thú từ ma pháp. Dưới ánh sao Đại Hùng, họ tiến nhanh về phía trước.

Tại một bãi cát, một nhóm sát thủ đang vây lấy hai người, một nam tử với mái tóc đỏ nâu đang bị bảo vệ bởi một người cầm đại đao – chính là Tiêu Lâm. Gã đang cố gắng kìm nén quỷ khí, vì chỉ cần buông thả, người phàm sẽ rơi vào hoảng loạn và mất tinh thần. Gã nghi hoặc—liệu còn ai được Yến Thù phái đến nữa?

Ba thân ảnh đáp xuống, không nói một lời, lập tức nhập trận. Tiêu Lâm kéo Kỳ Tẩn Nguyệt ra khỏi vòng chiến, phát huy toàn bộ ma lực, đao khí bùng nổ khiến cát bay mù mịt. Mạc Lăng Tiêu triệu hồi thanh - Lãnh Nguyệt Táng Hoa Hồn- , Phó Kỳ Duật xuất thương - Nhất Tiếu Đại Giang Hoành- , Lâm Tu Đình vung đao - Thương Vân Hoành Độ- . Cả ba binh khí toát ra ánh tím kỳ bí như lưỡi lưỡi sát thần giáng thế.

Keng! Vút! Ầm!

Kỳ Tẩn Nguyệt cố gắng tránh xa chiến trận, nhưng nếu không có Tiêu Lâm kịp thời hộ vệ, y đã sớm bị cuốn vào hố cát lún. Một luồng ma phong thốc lên, mang theo ánh sáng đỏ đen như lửa địa ngục. Rồi... hụt!

Y rơi xuống một hố cát chảy.

Trên mặt đất, Tiêu Lâm bị thương nặng bởi một chiêu Đoạn Nham Trảm. Kẻ ra tay là một cao thủ đeo mặt nạ Quỷ Dạ Xoa, nụ cười như nhấn chìm tất thảy vào vực thẳm. Trong cơn thịnh nộ, Tiêu Lâm thi triển Liệt Nham, khiến mặt đất rúng động. Nguyệt bị nhấn chìm. Nhưng một bàn tay mạnh mẽ kéo y thoát ra, rồi đáp nhẹ lên lưng một linh điểu lông trắng như tuyết. Người đứng trên đó là Phó Kỳ Duật, ma pháp đã triệu hồi linh thú cứu mạng.

Chiêu cuối của Tiêu Lâm khiến chiến địa biến dạng. Những sát thủ còn lại rơi vào cát lún, chỉ còn một t.h.i t.h.ể bất động.

- Phía trên!-– Mạc Lăng Tiêu hét lớn.

Phong Hỏa Luân lao tới từ trên cao. Cả ba cao thủ đồng loạt xuất chiêu: Cuồng Long Trảm, Hồi Mã Thương, Truy Hồn Quyết—chấn động cả không gian.

ẦM!

Áp lực khiến tất cả thối lui. Kỳ Tẩn Nguyệt lần nữa rơi xuống, lần này, một vòng tay rắn rỏi đỡ lấy y giữa không trung.

- Yến... Yến Thù tướng quân? – y thảng thốt.

Trước khi ba người còn lại kịp quay đầu, một kẻ mang mặt nạ Quỷ lại lao vào tấn công. Tay cầm song đoản kiếm, hắn múa lưỡi thép như gió xoáy, lấy một chọi ba vẫn vững vàng như núi.

Vút—

Một chiêu kiếm mạnh mẽ giáng xuống—Sinh Kiếm—áp lực khiến Mạc Lăng Tiêu phải thoái lui. Phía sau, Phó Kỳ Duật và Lâm Tu Đình cũng đứng yên, ánh mắt không dám rời đối thủ.

Dị biệt với những thứ vũ khí tầm thường, phàm tục, những binh khí có khả năng triệu hồi tức thì từ hư vô, tựa như cánh tay nối dài của chủ nhân, đều mang trong mình phẩm cấp siêu phàm, được tôi luyện dưới bàn tay của những vị thần linh thuở khai thiên lập địa. Một khi đã tìm được chủ nhân đích thực (hoặc chính nó kén chọn người xứng đáng), vũ khí và chủ nhân hòa làm một thể thống nhất, không thể tách rời. Đó là một thứ ma pháp cổ xưa, ẩn chứa trong từng đường nét tinh xảo của lưỡi kiếm, cán đao, do những bậc thầy rèn đúc chốn thần giới ban tặng. Khi mối liên kết chủ - tớ đã được thiết lập, dù cách xa vạn dặm trùng khơi, chủ nhân vẫn có thể bằng ý niệm và năng lực bản thân mà triệu hồi vũ khí hiện hình trong chớp mắt. Thậm chí, ở một số trường hợp hiếm hoi, vũ khí còn có thể hòa nhập vào chính cơ thể chủ nhân, cộng hưởng tâm trí, cùng nhau chiến đấu, vừa mang lại sự bảo vệ vững chắc, vừa tiết kiệm đáng kể năng lượng khi triệu tập. Tuy nhiên, mối quan hệ này lại vô cùng nghiêm ngặt, chỉ duy nhất một vũ khí cho một chủ nhân, tựa như định mệnh đã an bài từ khi nó được sinh ra.

Trác Lam Huyền khẽ gật đầu với con chim ưng dũng mãnh đang đậu trên vai, ngón tay thon dài vuốt nhẹ bộ lông mượt mà của nó rồi thả nó vút lên tầng không. Vấn đề còn lại trong tâm trí hắn chính là làm sao để con tiểu hồ ly kia lộ diện chân tướng, thành thật khai báo mục đích nó lạc đến nơi xa xôi hẻo lánh, cách biệt với Mãnh Sa địa đến vậy. Đó chính là con hồ ly mà Tô Thời An vô tình cứu được, trên mình còn vương vài vết thương nham nhở. Y nào hay biết, nó lại là giống Hỏa hồ ly quý hiếm, loài duy nhất sinh tồn trên sa mạc khắc nghiệt, vùng đất tử thần của Mãnh Sa địa. Bởi lẽ đó, mỗi khi hắn tìm cớ ở riêng với nó, con tiểu hồ ly lại quấn quýt lấy Tô Thời An, tuyệt đối không chịu ở gần hắn nửa bước, khiến lòng Trác Lam Huyền không khỏi bực bội. Nhưng hôm nay, sau khi nghe tin dữ về cuộc tàn sát đẫm m.á.u nhắm vào Hỏa hồ ly, hắn quyết định không cần giữ ý tứ nữa, nhất định phải truy tìm ra căn nguyên sự việc.

Tiểu Mỹ rụt rè nép sau lưng Tô Thời An, cái đầu nhỏ xíu với đôi mắt tròn xoe “vô tội” khẽ liếc nhìn Trác Lam Huyền khi hắn bước chân vào phòng. Toàn thân nó phủ một màu đỏ rực như lửa, bốn chân nhỏ nhắn với những ngón xinh xắn điểm xuyết màu đỏ sẫm hơn, đôi mắt đen láy, to tròn như hạt nhãn nhìn Trác Lam Huyền với vẻ đầy cảnh giác. Đây chính là tiểu hồ ly thuộc tộc Hỏa hồ ly trên Mãnh Sa địa, chúng cư ngụ tại chính sa mạc bao la, nơi được đồn đại là cất giữ Linh Ngọc tiên châu. Hồ tộc vốn là những kẻ thông thuộc địa hình Mãnh Sa địa hơn ai hết, được xem như những người bảo vệ trung thành cho Linh Ngọc tiên châu. Tô Thời An ngẩng đầu lên khi thấy Trác Lam Huyền bước vào, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên

-Không phải công tử có việc ra ngoài thành sao, sao giờ lại ở đây?

-Ta đi giữa chừng thì quay về vì gặp một chuyện hết sức kỳ lạ.

-Kỳ lạ?

-Công tử đã bao giờ nghe nói đến Tộc hồ ly lửa chưa? - Trác Lam Huyền vừa nói vừa hướng ánh mắt sắc bén về phía con tiểu hồ ly đang bám trên vai Tô Thời An.

-Tiểu nhân chưa từng nghe qua.

Ngay lúc đó, tiểu hồ ly bỗng rú lên một tiếng the thé, nhảy phắt xuống đất định lao ra ngoài cửa, nhưng đã bị bàn tay nhanh như chớp của Trác Lam Huyền túm gọn cổ, xách ngược trở lại. Tiểu Mỹ kêu gào thảm thiết, giãy giụa dữ dội hòng thoát khỏi sự kìm kẹp của Trác Lam Huyền. Tô Thời An vội vàng tiến tới định ôm lấy nó thì Trác Lam Huyền lên tiếng, giọng điệu kiên quyết:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/hong-hoang-chien-tam/chuong-6.html.]

-Tô công tử đừng lo lắng, ta không làm gì nó đâu. Ngươi có muốn tận mắt nhìn thấy người của Hỏa hồ tộc không?

-Thật sao? Không phải hồ ly tinh chỉ là những câu chuyện truyền thuyết hư ảo thôi sao?

Trác Lam Huyền khựng lại, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.

-Công tử nói vậy chẳng lẽ Tiên giới cũng chỉ là một truyền thuyết huyễn hoặc?

-Không, không, rõ ràng là trong những câu chuyện ta từng nghe chưa bao giờ nhắc đến cả một tộc hồ ly như công tử nói.

-Vậy thì đây. - Trác Lam Huyền giơ con hồ ly nhỏ xíu ra trước mặt Tô Thời An. – Này nhóc, ta đã nhìn thấu chân thân của ngươi rồi. Khôn hồn thì hiện nguyên hình đi, đừng để ta phải dùng biện pháp mạnh.

Con hồ ly định giương nanh múa vuốt chống đối, nhưng khi chạm phải ánh mắt lạnh lẽo như băng giá của Trác Lam Huyền, nó sợ hãi rụt người lại, đành phải ngoan ngoãn hiện nguyên hình. Tô Thời An thực sự kinh ngạc khi nhìn thấy con tiểu hồ ly run rẩy một cái rồi từ từ lớn lên. Nguyên hình của nó là một cậu bé trạc mười tuổi, khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt đen láy, to tròn long lanh như sắp khóc. Hai chiếc tai màu đỏ hồng nhô lên trên mái tóc cũng đỏ hồng, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ như ngọn lửa. Cái đuôi chồn xù xù run rẩy lộ ra sau bộ đồ màu xám tro rộng thùng thình, giống như một chiếc áo choàng dài quét đất, trang trí vài họa tiết mờ nhạt nơi ống tay áo. Sau một hồi ngỡ ngàng, Tô Thời An thốt lên:

-Trời đất, đáng yêu quá!

Vừa dứt lời, tiểu hồ ly đã nhanh nhẹn trèo ra sau lưng, bám chặt lấy vạt áo y, đôi mắt to tròn ướt át nhìn Trác Lam Huyền, lúc này đang cau mày, đưa tay xoa thái dương.

-Này này, - Tô Thời An khẽ gọi tiểu hồ ly, - Người này rất tốt, đừng sợ. – Vừa nói, y vừa liếc nhìn Trác Lam Huyền.

-Ngươi,- Trác Lam Huyền chỉ tay vào tiểu hồ ly, - Ra đây.

Tô Thời An nhẹ nhàng đẩy đẩy tiểu hồ ly ra phía trước, rồi kéo một chiếc ghế, rót một cốc nước đưa cho nó. Tiểu hồ ly hết nhìn Trác Lam Huyền lại nhìn Tô Thời An, ánh mắt van nài như muốn y nói giúp điều gì đó, nhưng y tin chắc Trác Lam Huyền không có ý định làm hại tiểu hồ ly này. Biết không thể trông cậy vào Tô Thời An, tiểu hồ ly đành ngoan ngoãn ngồi im trên ghế.

-Ngươi là con của tộc trưởng đúng không? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

-Chết… c.h.ế.t hết rồi… - Tiểu hồ ly nức nở bật khóc.

Thấy vẻ mặt trầm ngâm của Trác Lam Huyền, Tô Thời An vội vàng xoa dịu bầu không khí căng thẳng.

-Công tử, nó còn nhỏ tuổi, xin hãy từ từ, đừng làm nó sợ hãi, nhìn nó thật đáng thương.

-Tô công tử đừng để vẻ ngoài ngây thơ của nó đánh lừa. Nào, hãy nói rõ cho ta nghe mọi chuyện.

Tiểu hồ ly sợ hãi Trác Lam Huyền đến mức không dám cả khóc thành tiếng, vội vã kể lại câu chuyện đứt quãng:

- Bốn hôm trước, tự nhiên xuất hiện những kẻ đeo mặt nạ quỷ dạ xoa, chúng… chúng…

-Quỷ dạ xoa? - Tô Thời An giật mình nhìn Trác Lam Huyền, nhưng hắn không hề tỏ vẻ ngạc nhiên hay biết gì, chỉ khẽ ra hiệu cho tiểu hồ ly tiếp tục.

-Tôi là con trai của tộc trưởng Hỏa hồ, sống ở sa mạc của Mãnh Sa đã ngàn năm nay. Hồ tộc chúng tôi sống hoàn toàn biệt lập với con người nên không mấy ai biết đến sự tồn tại của chúng tôi. Hôm đó, có một bọn người đeo mặt nạ xông vào nhà, nói gì đó với phụ thân, rồi xảy ra tranh cãi lớn tiếng. Phụ thân kêu mọi người chạy trốn, tôi không kịp nhìn thấy gì vì mẫu thân đã ôm chặt lấy tôi. Trong khoảnh khắc hỗn loạn, mẫu thân đã đưa tôi chạy trốn thật xa khỏi nhà, nhưng… - Tiểu hồ ly lại nghẹn ngào. – Không ngờ rằng kẻ kia có thể phi thân đuổi theo chúng tôi, hắn… hắn đã… trước khi chết, mẫu thân đã đẩy tôi xuống một hố cát chảy rồi niệm chú bảo vệ tôi… hức… hức…

Lần này thì tiểu hồ ly òa khóc nức nở, tiếng khóc ai oán khiến Tô Thời An cũng cảm thấy xót xa, nước mắt chực trào ra. Chỉ riêng Trác Lam Huyền vẫn giữ vẻ trầm ngâm, bởi gần đây hắn đã nghe nói về việc Hỏa hồ ly bị sát hại hàng loạt mà không rõ nguyên nhân, người của Hồ tộc sống trong nỗi sợ hãi tột cùng, nhiều người đã chọn cách tìm đến Tiên giới để nương nhờ. Nguyên nhân sâu xa của tất cả những chuyện này chính là vì Kim tinh linh.

Kim tinh linh? - Tô Thời An hỏi lại, giọng đầy nghi hoặc.

-Đúng vậy. Hiểu một cách đơn giản, Kim tinh linh chính là đại diện của nguyên tố kim trong ngũ hành. Muốn tìm được Linh Ngọc tiên châu phải thông qua Kim tinh linh, vì chỉ có nó mới cảm ứng được vị trí của báu vật mà nó gìn giữ.

-Nhưng phụ thân tôi chưa bao giờ nhắc đến Kim tinh linh gì đó cả. – Tiểu hồ ly ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn lên.

-Kim tinh linh ẩn mình trong một vật chủ, đó có thể là bất cứ thứ gì. Chẳng phải Hồ tộc các ngươi có gìn giữ một chiếc chuông vàng sao? Vậy ngươi đã thoát thân bằng cách nào?

Tiểu hồ ly bất giác nhìn xuống vạt áo xám tro đang mặc.

-Này… - Tô Thời An khẽ gọi, - Tên… tiểu hồ ly là gì?

-Tiểu Mỹ… - Tiểu hồ ly lí nhí đáp.

-Tiểu Mỹ, áo đệ bẩn thế kia, thay ra để ta giặt cho.

-Đệ có mỗi cái áo này thôi. – Tiểu Mỹ ngượng ngùng nói.

-Tô công tử, ta vẫn chưa nói chuyện xong với nó mà. – Trác Lam Huyền xen vào, giọng điệu không mấy hài lòng. – Ta nghĩ nó có giữ vật Kim tinh linh.

-Ơ… chuyện đó…

-Ta hỏi ngươi đó, tiểu yêu, ngươi đã thoát thân bằng cách nào?

-Chúng tôi là những người nắm rõ lòng đất của Mãnh Sa, không phải hố cát nào cũng chôn vùi được người. Hố cát mà mẫu thân đẩy tôi xuống thông ra sông, nên tôi mới bị dạt trên sông như vậy.

-(...)

-Tiểu hồ ly, chính bảo vật mà Hồ tộc ngươi đang cất giữ là nguyên nhân gây ra cái c.h.ế.t cho gia đình ngươi và cả tộc hồ ly hiện tại. Ngươi nên giao nó lại cho ta, nếu không ta cũng không đảm bảo được tính mạng cho ngươi.

-Không được…

-Ta là Đại tướng quân của Tiên giới, chẳng lẽ ngươi cũng không tin tưởng sao? Ngươi nghĩ có thể trốn thoát được bọn chúng à?

-Nếu tôi giao cho ngài, ngài sẽ giúp tôi trả thù chứ? – Tiểu hồ ly hỏi sau một hồi im lặng suy nghĩ.

-Tô công tử, công tử nói đi, huynh sẽ giúp đệ nha, nha. – Đôi mắt Tiểu Mỹ long lanh nhìn Tô Thời An như cầu xin, khiến y không biết phải trả lời thế nào.

-Tiểu Mỹ à…

-Không, không, phải giúp đệ trả thù đệ mới đưa.

Thấy Tiểu Mỹ kiên quyết đòi trả thù, Tô Thời An khẽ cười xòa cho qua chuyện, y liếc nhìn vị tướng quân đang chăm chú quan sát cậu bé.

-Được. Ta sẽ trả thù cho ngươi. – Trác Lam Huyền hạ giọng, nói gì thì nói, tìm ra bọn chúng cũng là nhiệm vụ của hắn, chỉ là tiện thể giúp cậu bé một tay mà thôi.

-Ngươi phải thề cơ.

-Hừ, ngươi không tin ta? – Trác Lam Huyền nhếch mép cười, một nụ cười lạnh lẽo khiến Tiểu Mỹ rụt người lại. – Thân làm Đại tướng quân, ta đã nói là làm.

Cuối cùng, do vừa sợ hãi vừa run rẩy, và nhờ một phần thuyết phục của Tô Thời An, Tiểu Mỹ đã lấy ra một chiếc lục lạc bằng vàng mà cậu bé đeo ở cổ. Chiếc lục lạc hình tròn, nhỏ xinh, có một cái móc để xâu dây qua. Nhìn bề ngoài nó thực sự bình thường, và nếu không phải do phụ thân trao lại, Tiểu Mỹ cũng không dám chắc đó là bảo vật của Hồ tộc. Trác Lam Huyền xem xét một hồi rồi bảo Tiểu Mỹ cất đi, dặn dò từ nay đừng tùy tiện cho người khác xem. Nhìn Tô Thời An như muốn hỏi điều gì đó, Trác Lam Huyền từ tốn giải thích:

-Kim tinh linh sẽ không hiện thân với người mà nó không tin tưởng, vì vậy không phải cứ tìm được là có thể sử dụng ngay. Đó chính là cách mà Long thần dùng để đảm bảo báu vật của mình không rơi vào tay kẻ xấu.

Thấy Trác Lam Huyền ngồi trầm ngâm, Tô Thời An cũng không muốn tò mò thêm nữa. Y nhanh chóng làm quen với Tiểu Mỹ, dù sao y cũng đã chăm sóc cậu bé mấy ngày nay. Cuối cùng, y quyết định ra chợ mua một bộ quần áo mới cho Tiểu Mỹ .

 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận