Phía tây nam đại lục, có một vùng đất từng bị tách rời bởi một cơn chấn động địa mạch cổ xưa. Nơi ấy là một hòn đảo trù phú, đẹp tựa tiên cảnh giữa biển khơi. Dẫu gọi là "đảo", nhưng thật ra khoảng cách giữa nó và đất liền chỉ là một bờ vịnh rộng lớn với sóng nước hiền hòa và những con tàu tấp nập lui tới. Kinh tế phát triển hưng thịnh, bến cảng chen chúc thuyền buôn, là nơi giao thoa của mọi dòng thương nghiệp trong thiên hạ.
Trên con phố nhộn nhịp ngập tràn hương gió biển và tiếng rao gọi, một giọng nam mang vẻ bất mãn cất lên:
– Này huynh đài, bọn ta đến đây không phải để du ngoạn và ngắm phong cảnh đâu nhé! Biết thế ta để huynh lại giữa đường cho xong!
Người nói là một thiếu niên da ngăm, độ mười tám mười chín tuổi, đôi mắt sáng quắc, gương mặt mang nét cương nghị mà không kém phần ngang tàng. Và kẻ được nhắc đến – một chàng trai khác đang hăng say mặc cả ở một sạp hàng bên đường – chỉ khẽ ngoái đầu cười hì hì.
– Phó Kỳ Duật, huynh mau lại đây xem cái này đi. Ta thấy nó hợp với huynh lắm đó!
Bỏ ngoài tai ánh mắt phê phán từ người đi cùng, Đới Gia Nhiên lập tức kéo tuột Phó Kỳ Duật đến trước sạp hàng mình đang đứng. Một người là thái tử của Cổ Hồn Quốc, kẻ kia là công tử duy nhất của đương kim tể tướng triều đình – một đôi oan gia trời định, gặp nhau là sinh chuyện.
Chuyện bắt đầu khi Phó Kỳ Duật bí mật trốn khỏi hoàng cung cùng một nô bộc thân tín, dự định vi hành ngắn ngày. Ai ngờ lại bị Gia Nhiên tình cờ bắt gặp. Không bỏ lỡ cơ hội, y lập tức bám theo với lý do “tình cờ muốn dạo chơi”, rồi sai gia nhân mang hành lý đến với tốc độ khiến cả thị vệ cũng ngỡ ngàng. Và giờ, cả hai đang cùng lạc bước nơi cảng thị phồn hoa, trong khi vị thái tử cao quý kia thì lẩm bẩm rằng nếu không vì tên công tử mê chơi này, họ hẳn đã đến nơi cần đến từ hai ngày trước.
Nhưng rồi, trời cũng không phụ kẻ kiên nhẫn. Khi hoàng hôn buông xuống vịnh cảng rực rỡ, cuối cùng ba người – kể cả tên hầu cận trung thành – cũng tìm được một khách điếm còn phòng, tạm thời nghỉ chân sau một ngày mệt nhoài. Bữa tối được dọn ra thơm nức, khói bay nghi ngút, nhưng không khí trong quán lại có phần sôi động vì một câu chuyện khác.
– Ta thề là chính mắt ta thấy! – một người đàn ông bàn bên cao giọng, ánh mắt vẫn còn vương nét kinh hoảng.
– Suỵt! Nhỏ thôi huynh đài! Lỡ lời lúc này là rước họa sát thân vào người đó!
(Nhưng lời cảnh báo cũng đã muộn, vì hai đôi tai ở bàn kế bên đã căng lên như dây đàn.)
– Đêm đó, ta ra đảo đặt bẫy bắt cá Chồn – thứ cá chỉ ăn vào ban đêm. Bỗng nhiên trên đảo hiện lên một quầng sáng chói lòa, như có thiên lôi giáng xuống! Mọi người mãi sau mới thấy, nhưng ta đã thấy trước cả, rằng có mấy bóng người bước vào đảo, rồi không thấy trở ra nữa. Thế mà hôm sau lính tráng đến lục soát thì chẳng có ai. Thuyền vẫn còn đó, neo yên tại bờ. Các người nói xem, có quái dị không?
– Nghe nói là Long Thần tái thế… – một người khác ghé vào, giọng thì thầm như sợ bị trời trừng.
– Các huynh không biết chứ… – lại thêm một người chen lời, thì thào như kể chuyện cổ – cụ tổ nhà ta từng nói rằng đảo ấy chính là nơi Long Thần năm xưa phong ấn thần vật, canh giữ nghiêm ngặt suốt cả ngàn năm. Bất kỳ kẻ nào đến gần đều không toàn mạng.
– Được rồi được rồi, nếu các huynh còn muốn sống thì uống rượu rồi về đi. Việc có vật báu hay không không đến lượt chúng ta lo. Vào tai không lọt, nhưng ra miệng là c.h.ế.t đó.
Mấy người kia gật gù, ánh mắt lướt qua nhau đầy ẩn ý, câu chuyện như thể vừa rẽ sang một nhánh mạch mới.
- Xem ra từ khi đặt chân đến nơi này, Mạc công tử cũng không phải hoàn toàn tay trắng quay về.— một giọng nam thanh thanh, nhẹ nhàng như tơ lụa, vang lên từ góc phòng, dịu dàng mà sắc bén như kiếm phủ nhung.
Mạc Lăng Tiêu khẽ nhếch môi, đôi mắt sâu thẳm dưới hàng mi dài ánh lên tia nhìn lãnh đạm.
- Bọn họ, chung quy vẫn chỉ là những ngư dân tầm thường, đi săn cá đêm trong vô thức. Lời kể tuy náo nhiệt, nhưng đều là những gì ta đã rõ từ trước. Thứ ta cần… không nằm trong những câu chuyện lặp lại ấy.
Lâm Tu Đình nhấp một ngụm trà, ánh mắt chìm trong suy tư.
- Giờ đây, quân đội của Nhị Thiên quốc đã bao kín đảo, e rằng muốn đứng ngoài cuộc cũng đã không còn dễ.
Bỗng nhiên .....
- Phó Kỳ Duật! Huynh có nghe ta nói gì không đấy? - Một giọng nói nam cao vút vang lên, tựa như dây đàn chợt căng chấn động, khiến không gian trong quán chấn động trong chớp mắt.
- Cái gì nữa đây, tiểu thiếu gia…— giọng đáp lại mang theo vẻ bất lực, pha lẫn chút mỉa mai đặc trưng của Phó Kỳ Duật.
- Ta vừa kể huynh nghe bao nơi thú vị ta muốn ghé thăm, huynh không nghe lấy một chữ, còn làm ra vẻ chẳng biết gì.
Đới Gia Nhiên chau mày, gương mặt điển trai nhưng rõ ràng toát lên vẻ ngang ngạnh khó chiều.
- Xin ngươi đấy, muốn đi đâu thì bảo Tấn Kha đưa đi. Trên đường đến đây ngươi đã lải nhải suốt rồi.
“Nam nhi gì mà lắm chuyện như thế chứ…” — Mạc Lăng Tiêu thầm nghĩ, khóe môi giật nhẹ. Ánh mắt hắn bỗng trầm xuống, thoáng hiện một khuôn mặt trong ký ức — một người con trai dịu dàng như gió xuân, suốt bao năm chưa từng thấy nổi giận, mãi mãi là điểm tĩnh như nước trong hồ thu.
Lâm Tu Đình lúc ấy chợt lên tiếng, như thể muốn đổi chủ đề:
- Nghe nói ở Nhị Thiên quốc có một hoàng tử, vừa tuấn mỹ phi phàm, lại vừa mưu trí xuất chúng. Giới giang hồ vẫn gọi chàng là kỳ nhân đệ nhất thiên hạ.
- Kỳ Tẩn Nguyệt. — Mạc Lăng Tiêu khẽ đáp.
- Hửm?
- Đó là tên của vị hoàng tử ấy. Tin đồn dẫu có phần thổi phồng, nhưng suốt nhiều năm qua, vẫn không ai phủ nhận được ánh sáng của người kia. Tuy nhiên… ta vẫn chưa hiểu rốt cuộc truyền thuyết về Linh Ngọc Tiên Châu có ý nghĩa gì.
- Ngọc châu trường sinh – thứ được người đời tôn là thần vật nghìn năm truyền lại?
- Phải. Có hàng vạn dị bản, nhưng nguồn gốc đều chỉ về Nhị Thiên quốc. Ha… Truyền thuyết ấy, câu đố ấy, rốt cuộc… ai mới là người có thể giải được?
Đêm đen đặc như mực tàu, gió quét qua ngõ hẻm hẹp dài mang theo tiếng lá khô xào xạc như những lời thì thầm oan hồn. Một bóng người lặng lẽ lao đi, áo choàng sẫm màu quấn lấy thân hình gầy gò như muốn giấu hắn khỏi cặp mắt của trời đất. Đôi mắt láo liên ngoái lại sau lưng không dưới ba lần trong mỗi bước chân vội vã. Hắn – một tiểu mục đầu chuyên ghi chép lịch sử cho hoàng cung Nhị Thiên quốc – giờ đây chẳng khác gì một con thú bị dồn đến đường cùng.
Không ai ngờ được rằng chính hắn – kẻ nhỏ bé và vô danh ấy – lại là nguyên nhân làm lộ ra năm cuốn sách cổ liên quan đến truyền thuyết về Bảo Vật Rồng Thần. Những cuốn sách từng bị vùi trong bụi thời gian, tưởng như đã trôi vào quên lãng, lại vì sự bất cẩn của hắn mà khơi dậy một hồi phong ba đẫm m.á.u giữa các phe phái trong võ lâm.
Khi nhận nhiệm vụ sao chép tài liệu cổ xưa trong hoàng thất, hắn đã vô tình đem lòng hiếu kỳ mà chép lại năm cuốn sách ghi chép những truyền thuyết về báu vật Thiên Quốc – những mẩu truyện tưởng chừng vô thưởng vô phạt về Linh Ngọc Tiên Châu (Kim), Khu Mộc Kiếm (Mộc), Băng Ngân Phách (Thủy), Hỏa Ngục (Hỏa) và Địa Nhẫn (Thổ). Khi ấy, hắn đâu biết rằng chính năm truyền thuyết ấy là đầu mối dẫn đến kho báu bị thất lạc của Thiên Quốc.
Chỉ đến khi có người ngỏ ý mua lại các bản sao chép ấy với giá cao ngất ngưởng, hắn mới hoảng hốt nhận ra tầm quan trọng của chúng. Lòng tham và nỗi sợ giao tranh dữ dội trong hắn. Đêm nay, mang theo hai cuốn còn lại, hắn một mình lần ra ngôi miếu hoang ngoài thành với ý định thiêu hủy mọi dấu vết – xóa sạch tội lỗi và tránh khỏi tai ương từ triều đình.
Nhưng ngay khi vừa nhen nhóm ngọn lửa nhỏ bằng tay run rẩy, một lưỡi kiếm lạnh băng đã lặng lẽ xuyên qua lưng hắn. Không kịp thốt nên một tiếng, hắn ngã xuống như một chiếc lá rụng, lặng lẽ tan biến trong bóng tối.
Tại hoàng cung Nhị Thiên quốc, hoàng tử Kỳ Tẩn Nguyệt đang ngồi nơi điện thư, chăm chú lật từng trang cổ thư úa màu năm tháng. Dù đã đọc qua cả năm quyển, ánh mắt chàng vẫn lặng lẽ phản chiếu sự trầm tư sâu thẳm.
- Rốt cuộc thì… ngoài mối liên hệ với ngũ hành, còn có điều gì chỉ dẫn tới bảo vật? – chàng lẩm bẩm, mày kiếm nhíu lại, ánh nến lay động in bóng dài lên vách đá.
- Có vẻ như ngay cả con cũng chưa giải được bí mật này, phải chăng?– giọng trầm ấm của Quốc vương vang lên phía sau.
- Phụ vương, nhi thần nhất định sẽ tìm ra. Người cứ chờ xem. – Kỳ Tẩn Nguyệt ngẩng đầu, mắt sáng lê như ngọn lửa âm ỉ cháy trong tim.
- Chuyện này đã khiến Nhị Thiên quốc rơi vào cảnh hỗn loạn. Giết chóc ngày càng gia tăng. Hôm qua, tiểu mục đầu mất tích. Có vẻ như… có kẻ đã lần được đến manh mối đầu tiên.
- Hắn đã phạm sai, lại còn mưu toan phi tang… Kết cục đó là tất yếu.– Kỳ Tẩn Nguyệt lạnh nhạt đáp.
- Không chỉ là bảo vật. Đây là mấu chốt liên quan đến vận mệnh của quốc gia. Ta hy vọng con sớm tìm ra câu trả lời, để kết thúc mọi huyết lệ này.
- Phụ vương, xin hãy tin tưởng nhi thần. Mọi sự, nhi thần sẽ gánh vác.
Quốc vương gật đầu, ánh mắt già nua thoáng lộ vẻ yên tâm. Hai cha con bàn luận đến tận giữa trưa, nhưng lời giải cho truyền thuyết ngàn năm vẫn là một ẩn số chưa lời đáp.
Sáng hôm sau, trong đống đổ nát của ngôi miếu hoang ngoài thành, người ta phát hiện một xác c.h.ế.t cháy đen. Người nhà tiểu mục đầu tới nhận, nhưng không thể xác minh chắc chắn. Quan huyện đành đưa xác về nha môn để chờ điều tra. Khi đám đông giải tán, chỉ còn lại tro tàn cùng ký ức mơ hồ về một người đã biến mất trong lặng lẽ.
Tuy vậy, hai người vẫn còn ở lại. Họ lặng lẽ đào bới đống tro, từng mảnh vụn nhỏ đều không thoát khỏi ánh mắt sắc bén của họ.
Đó là Mạc Lăng Tiêu và Phó Kỳ Duật.
Một lúc lâu, ánh mắt họ giao nhau trong im lặng, như đã thầm hiểu điều gì. Cuối cùng, Phó Kỳ Duật mở lời, giọng nhẹ như sương:
- Vị huynh đài đây… có lẽ cũng đang tìm kiếm một vật gì đó?
Mạc Lăng Tiêu khẽ cười, nụ cười như ẩn chứa sương mù:
- Thứ mà công tử đang tìm, e rằng cũng là điều tại hạ muốn thấy.
- Phó Kỳ Duật, hân hạnh được gặp. Không biết huynh đài có thuộc bang phái nào chăng?
- Tại hạ Mạc Lăng Tiêu, chỉ là kẻ hành tẩu giang hồ vô danh, vì một chút tò mò mà dừng chân nơi này. Rất vinh hạnh được gặp công tử.
Phó Kỳ Duật nheo mắt:
- Vậy thì, chúng ta đều là những kẻ bị hút vào mê cung truyền thuyết… Chẳng hay, điều gì khiến thiếu hiệp hiếu kỳ đến vậy?
Mạc Lăng Tiêu khẽ ngẩng đầu, đôi mắt đen như màn đêm vút sáng lên:
- Chính là vì muốn biết – trong tro tàn của lịch sử… liệu có còn ánh sáng của chân lý.
- Yến Thù.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/hong-hoang-chien-tam/chuong-2.html.]
Giọng nói trầm thấp vang lên, phá tan sự yên lặng như tấm lụa đen trải khắp màn đêm. Một thân ảnh từ trong bóng tối dần hiện ra—là một nam nhân mang phong thái yêu mị của Ma giới, vẻ ngoài quyến rũ như ác mộng được khắc tạc bằng ánh trăng và khói sương. Đôi mắt xám tro đầy giễu cợt chăm chú nhìn về phía bóng lưng cao lớn đang đứng bất động nơi rừng thưa.
Ánh mắt của Yến Thù vẫn không rời khỏi màn đêm trước mặt, đôi con ngươi xanh lam tĩnh lặng như hồ nước mùa đông, sâu không thấy đáy.
- Lý Tư Ngôn.
- Xem ra ngươi vẫn lãnh đạm với ta như mọi khi nhỉ.- Lý Tư Ngôn cong khóe môi cười khẩy, giọng nói lười biếng nhưng lại như kim châm nhẹ nhàng chạm vào lòng người.
- Nói thẳng điều cần nói đi.- Yến Thù không xoay người, ngữ điệu dửng dưng như thể mọi xúc cảm nơi nhân thế đều không thể chạm đến hắn.
- Ta lặn lội từ Ma giới đến tận Nhân giới giúp ngươi, vậy mà một lời tử tế cũng không có sao?
- Ta không nghĩ Ma Vương lại hạ cố để ngươi làm người đưa tin.
- Là ta tự nguyện đấy. Ta vốn thích Nhân giới hơn Ma giới khô khốc kia. Ở đây, luôn có những món ngon khiến ta lưu luyến.
Yến Thù im lặng. Trong đôi mắt lạnh nhạt kia dường như không có lấy một tia cảm xúc.
- Người bị g.i.ế.c oan kia, ta không gặp được. Linh hồn hắn bị kẹt lại giữa lằn ranh âm dương. Có lẽ do hoảng loạn quá độ, hồn phách đã tan biến.
Không nói thêm một lời, Yến Thù xoay người rời đi, bóng dáng cao lớn lạnh lùng chìm vào sương đêm. Lý Tư Ngôn chỉ nhàn nhã ngắm theo, rồi cũng chầm chậm quay người, như chưa từng xuất hiện.
Hộc… hộc…
Tiếng bước chân gấp gáp vang vọng giữa con đường rừng vắng lặng, xen lẫn tiếng ngựa hí và tiếng thép chạm nhau lạnh buốt. Một thân ảnh áo bào xanh thẫm đang lao nhanh về phía kinh thành—là Kỳ Tẩn Nguyệt, hoàng tử thứ ba của Nhị Thiên quốc.
Sáng nay, chàng chỉ vừa rời khỏi kinh thành chưa bao lâu thì bất ngờ bị một toán người phục kích. Ban đầu cứ tưởng là bọn cướp thông thường, nhưng rất nhanh Kỳ Tẩn Nguyệt nhận ra, bọn chúng đều là cao thủ võ lâm được điều động kỹ lưỡng—mục tiêu không ai khác, chính là chàng.
Nếu chàng rơi vào tay kẻ địch, điều chúng nhắm tới hẳn không phải là mạng sống của chàng, mà là năm cuốn sách cổ về truyền thuyết bảo vật đang được cất giữ nơi hoàng cung. Một khi bí mật bảo vật bị lộ ra, chẳng những thiên triều bị uy h.i.ế.p mà thậm chí cục diện thiên hạ cũng sẽ xoay chuyển.
Tiếng vó ngựa mỗi lúc một gần. Bỗng—phập!
Kỳ Tẩn Nguyệt cảm thấy chân mình bị kéo mạnh, rồi cả người bị hất tung lên không trung, lọt trọn vào một cái bẫy lưới giăng ngang giữa rừng. Trước mắt chàng là hai tên hắc y nhân đang đứng cười sằng sặc, ánh mắt chứa đầy dã tâm.
- Kế của tên mới đến đúng là cao tay, tách được toàn bộ cấm vệ ra khỏi tên hoàng tử.
- Ngươi tưởng bắt được một vương tử dễ thế sao? Đó là Kỳ Tẩn Nguyệt đấy!
- Thì sao? Dùng hắn làm con tin xong, đại ca cũng đâu để chúng ta thiệt. Mà nói thật… tên này nhìn cũng đẹp thật đấy.
- Thả ta ra! Các ngươi biết mình đang làm gì không? Đây là phản nghịch!
Tiếng hét khản đặc trong cổ họng. Cấm vệ quân bị phân tán, chẳng còn ai ở gần bảo vệ chàng. Dù tinh thông văn cổ, Kỳ Tẩn Nguyệt từ nhỏ vốn không chú trọng võ nghệ, phần vì sinh ra trong nhung lụa, phần vì chưa từng nghĩ đến ngày bản thân sẽ bị bắt cóc giữa ban ngày.
Chàng giãy giụa không ngừng trong lưới, nhưng chỉ khiến bọn chúng thêm thích thú. Một tên tiến đến cắt dây bẫy, cả người Kỳ Tẩn Nguyệt rơi phịch xuống đất. Chưa kịp ngồi dậy, tay đã bị trói gô lại sau lưng. Một tên rút ra chiếc khăn tẩm mê dược, ép sát vào mũi chàng.
Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi ý thức vụt tắt, Kỳ Tẩn Nguyệt chợt thấy trước mắt thấp thoáng một mái tóc trắng tung bay như tuyết đầu mùa, rồi mọi thứ chìm vào bóng tối vô tận.
Trăng lặng giữa khuôn viên phủ thái sư
Phủ Thái sư toạ lạc nơi đông bắc kinh thành Hoàng Long – một dải đất thanh u được bao quanh bởi tường thành cao vút, nơi hoa cỏ chen nhau nở rộ, hương thảo dược vương trong gió tựa mùi hương từ những câu chuyện cổ xưa. Khuôn viên phủ rộng lớn, giữa là hồ sen bát ngát, bạch liên hiếm quý như phủ lên một tầng sương trắng diệu kỳ. Tất cả đều do chính tay Tô Thời An – công tử duy nhất của Thái sư – vun trồng, chăm sóc.
Sáng hôm ấy, người gác cổng không khỏi kinh ngạc khi trông thấy một thanh niên anh tuấn, sắc diện lạnh lùng như gió đầu đông, đứng nghiêm cẩn trước đại môn, tay cầm thư tay gửi Tô Thái sư.
Thái sư đọc qua thư, ánh mắt già nua nhưng vẫn tinh anh đảo qua người khách lạ.
- Trác tướng quân, ngươi định lưu lại phủ bao lâu?
- Bẩm Thái sư, thần phụng lệnh trưởng lão, không thể nấn ná.
- Vậy... trưởng lão có nói gì với ngươi về phu nhân ta chăng? – Thái sư nửa dò hỏi, nửa thăm dò.
- Trưởng lão chỉ yêu cầu thần hộ tống công tử đến Tiên giới.
Thái sư khẽ thở dài, giọng trầm lắng như đã giấu trong đó trăm nghìn suy tư.
- Thời An không thể đi như người trong Tiên giới mong đợi. Dù vậy... nếu đã là ý mẫu thân nó, thì ta đành để ngươi hộ tống.
- Thần xin đảm bảo an toàn cho công tử.
- Vậy được. Ngươi nghỉ lại một đêm, mai sớm sẽ khởi hành.”l
Tien
Trác Lam Huyền rời đi. Chỉ còn lại Thái sư lặng lẽ ngồi giữa sảnh, ánh mắt trĩu nặng. Ông yêu con trai hơn tất cả, từng cử chỉ, từng quyết định đều muốn để Thời An tự chọn, chẳng bao giờ áp đặt. Nhưng chuyến đi này... liệu có quá đột ngột?
Giọng nói trong trẻo vang lên phía sau, kéo ông khỏi dòng suy nghĩ.
- Phụ thân gọi con?
- À, Thời An à, đến đúng lúc lắm. Con xem thư này đi.
Tô Thời An nâng bức thư, ánh mắt sáng lên khi nhận ra nét bút thân thuộc của mẫu thân. Thư viết nhẹ nhàng mà đầy ẩn ý – yêu cầu y đến Tiên giới để nghe quyết định hôn sự do bà định đoạt. Tim Thời An khẽ thắt lại. Liệu có phải... mẫu thân không chấp thuận người trong lòng y?
- Phụ thân, người nghĩ... con nên đi thật sao?
- Ta chẳng bao giờ muốn ép buộc con điều gì, nhưng chuyện này... con nên tự đối mặt.– Thái sư đặt tay lên vai con, ánh mắt đầy ân cần.
- Tướng quân đang chờ con ở phủ, mai sớm xuất phát.
Tô Thời An cúi đầu vâng dạ rồi lặng lẽ trở về thư phòng. Chuyến đi đầu đời mang theo quá nhiều xúc cảm, vừa háo hức, vừa hoang mang. Đêm đó, mãi chẳng thể ngủ được, y bèn khoác áo đi dạo khuôn viên, nơi những đóa sen dưới ánh trăng như cũng lặng lẽ trò chuyện với lòng người.
Ánh đèn lồng lấp loáng sau những nhành liễu rủ, gió thổi khẽ đưa mùi hoa dược phảng phất. Tô Thời An đứng lặng bên hồ, mắt nhìn vầng trăng in bóng trong nước như đang soi thấu lòng mình.
- Giờ này còn chưa ngủ, công tử trằn trọc điều chi? – Một giọng trầm vang lên phía sau.
Y giật mình quay lại – người đứng đó, Trác Lam Huyền. Dưới ánh trăng, mái tóc đen ánh bạc nhẹ bay trong gió, gương mặt sắc sảo như đao khắc ngọc, đôi mắt sâu thẳm như từng nhìn thấu ngàn kiếp luân hồi.
- Tại hạ Trác Lam Huyền, vinh hạnh được diện kiến Tô công tử.
Tô Thời An khẽ cúi đầu:
- Tướng quân không nghỉ ngơi sao?
- Ta quen thức khuya. Hoa viên này... do công tử chăm sóc?
- Chỉ là sở thích khi nhàn rỗi... Nếu tướng quân thấy đẹp thì Thời An cảm kích vô cùng.
- Giờ thì ta hiểu vì sao trưởng lão lại đích thân dặn ta hộ tống công tử. – Trác Lam Huyền nhẹ mỉm cười, cái cười thoáng qua mà khiến lòng người d.a.o động.
- Ơ... chuyện đó...
- Công tử nên nghỉ sớm. Ngày mai sẽ là hành trình dài. – Giọng hắn trầm ổn như khuyên răn.
- Tạ ơn tướng quân đã nhắc nhở.
- Ta tiễn công tử về phòng.
- Không cần đâu ạ... Thời An tự về được. – y hơi đỏ mặt, bước vội đi trước.
Sáng hôm sau, cỗ xe ngựa dừng sẵn nơi cổng chính. Gió sớm thổi qua khiến rèm xe khẽ lay. Thái sư đứng tiễn, ánh mắt chẳng giấu được lo âu. Tô Thời An bước lên xe, bên cạnh là một gia nhân thân tín. Trác Lam Huyền cưỡi ngựa theo sau, khí thế như thần tướng.