Kỳ Tẩn Nguyệt dần dần tỉnh lại, cảm giác đau đớn xâm chiếm cơ thể khiến y không thể ngay lập tức nhận thức được hoàn cảnh xung quanh. Y cố gắng ngồi dậy, ánh mắt mờ mịt dò xét căn phòng lạ lẫm, và nỗi hoang mang dâng lên trong lòng khi hình ảnh vụ cướp, những kẻ thù và mái trắng kim lóe lên trong trí nhớ.
- Ta đang ở đâu? Ai đã cứu ta? - Kỳ Tẩn Nguyệt tự hỏi, ánh mắt y dõi ra ngoài cửa sổ. Những bóng người qua lại với dáng vẻ quen thuộc khiến y không khỏi suy nghĩ.
- Kinh thành… chẳng lẽ ta đã được đưa về thành?- y khẽ thở dài, trong lòng dấy lên sự bối rối.
- Ai người đã mang ta về đây?
Ngay khi đó, một tiếng động nhẹ vang lên từ phía cửa, Kỳ Tẩn Nguyệt quay lại, chỉ thấy một nam nhân bước vào. Y định lên tiếng nhưng ngay lập tức bị mái tóc tr của người ấy thu hút.
“Hoàng tử đã tỉnh.” Nam nhân đó lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy uy quyền.
Kỳ Tẩn Nguyệt nhíu mày, tâm trí vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn.
- Ngươi… ngươi là ai? Sao ngươi lại biết ta là hoàng tử ? - Y hoài nghi.
Nam nhân kia chỉ mỉm cười, bình thản trả lời:
- Hoàng tử yên tâm, ta đã báo cho thuộc hạ của người, họ sẽ sớm đến. Tại hạ có một câu hỏi muốn thỉnh giáo hoàng tử . Phải chăng tất cả những truyền thuyết về bảo vật đều được lưu giữ trong hoàng gia?
Lời nói ấy khiến Kỳ Tẩn Nguyệt bàng hoàng. Y không thể nào hiểu được tại sao người này lại hỏi về những bí mật sâu xa của Nhị Thiên quốc. “Đây là bí mật quốc gia, làm sao có thể tiết lộ dễ dàng?” Kỳ Tẩn Nguyệt nghĩ thầm.
- Ta không biết. - Kỳ Tẩn Nguyệt đáp, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.
- Vậy hoàng tử thật sự không biết về việc ra ngoài Kinh thành để làm gì sao? - Nam nhân kia lại hỏi.
Kỳ Tẩn Nguyệt ngập ngừng, đôi mắt hơi nheo lại.
- Ta chỉ đi dạo cùng mấy người hộ vệ thôi. Nhưng sao ngươi lại biết ta là hoàng tử ?
- Xin lỗi, tại hạ chỉ nghe được cuộc trò chuyện của hai tên bắt cóc hoàng tử . - Nam nhân đó thản nhiên đáp.
- Ngươi… không phải là đồng bọn của chúng chứ? - Kỳ Tẩn Nguyệt lo lắng hỏi lại.
- Hoàng tử không cần phải lo lắng. Ta chỉ muốn thỉnh giáo về một vài điều mà thôi. Quân hộ vệ của hoàng tử đã đến rồi, ta xin cáo từ. - Nam nhân kia cúi đầu, ánh mắt lướt qua cửa sổ, rồi xoay người bước ra ngoài.
Kỳ Tẩn Nguyệt vội vàng đứng dậy, bước nhanh ra cửa nhưng chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng người kia mờ dần trong đám đông. Y tự trách mình, tiếc nuối vì không kịp cảm ơn người đã cứu mạng mình.
Tại một khách điếm gần đó, hai nam nhân ngồi đối diện nhau, trao đổi những thông tin về tình hình giang hồ. Phó Kỳ Duật và Mạc Lăng Tiêu, mặc dù không thường xuyên hợp tác, nhưng trong chuyện này, họ lại nhanh chóng tìm được tiếng nói chung nhờ vào tình báo mật từ hai quốc gia.
- Ngươi có thông tin gì mới không, Mạc Lăng Tiêu? - Phó Kỳ Duật lên tiếng, ánh mắt sắc bén.
Mạc Lăng Tiêu gật đầu, khuôn mặt trầm ngâm.
- Ta đã điều tra về xác c.h.ế.t cháy đen kia. Y đúng là tiểu mục đầu trong Tàng Kinh Các. Nhưng nguyên nhân y c.h.ế.t thảm như vậy vẫn là một câu hỏi lớn.
- Ngươi nói đúng, vậy chắc cy trong cung có đầy đủ các bản gốc của năm truyền thuyết này. - Phó Kỳ Duật suy nghĩ một lát rồi tiếp tục.
Mạc Lăng Tiêu gật đầu, tiếp tục:
- Hoàng tử bị truy đuổi trên đường tới Mãnh Sa Địa, có vẻ không ngoài dự đoán của chúng ta.
Phó Kỳ Duật trầm ngâm, rồi cất giọng như kể lại một câu chuyện cổ:
- Tiên ngọc linh châu, viên ngọc có thể ngăn chặn mọi sát thương. Nếu giữ nó bên mình, chủ nhân của nó sẽ không bao giờ chết.
- Hãy nghe đây, tương truyền rằng, trên chiến trường xưa, dù Thần Long đứng giữa trăm nghìn mũi tên, không có mũi tên nào chạm được vào người ông. Đó là nhờ vào viên ngọc mà một trưởng lão tiên giới đã ban cho ông. Viên ngọc này là Long Châu, được ép linh lực của trời đất vào trong nó, tạo ra một kết giới không thể phá vỡ đối với các loại vũ khí. Chính vì vậy, nó thuộc hành Kim trong ngũ hành. Tuy nhiên, viên ngọc này chưa đầy đủ tiên khí, nên được gọi là Linh Ngọc Tiên Châu.
Mạc Lăng Tiêu không khỏi cảm thấy hấp dẫn trước câu chuyện này.
- Vậy Mãnh Sa Địa chính là vùng đất mà truyền thuyết nhắc đến sao?
Phó Kỳ Duật không vội trả lời, ánh mắt lấp lánh.
- Có thể đúng, cũng có thể không. Nhưng nếu huynh không có cao kiến gì, thì sao không vào hoàng cung để xem bản chính?
Mạc Lăng Tiêu mỉm cười, ánh mắt đầy ẩn ý.
- E rằng bây giờ chúng ta không dễ dàng có được bản gốc. Nhưng biết đâu, ta lại tìm ra một con đường khác.
Ngay lúc đó, Đới Gia Nhiên bất ngờ xông vào phòng, khuôn mặt lo lắng.
- Phó Kỳ Duật, Phó Kỳ Duật! - y hốt hoảng gọi.
- Ngươi không gõ cửa sao? - Phó Kỳ Duật nhíu mày.
Đới Gia Nhiên lập tức nhìn về phía Mạc Lăng Tiêu và khẽ cúi đầu.
- Mạc Công tử, ta thất lễ rồi.
Mạc Lăng Tiêu mỉm cười, thanh âm trầm ấm. “Không sao, công tử không cần phải khách sáo, ta xin cáo lui.
Đới Gia Nhiên lại vội vàng nói:
- Không, không phải vậy… chỉ là...
- Ngươi lại muốn cho ta xem gì? - Phó Kỳ Duật lẩm bẩm, mắt lộ vẻ mệt mỏi.
- Chẳng phải huynh thấy phiền sao? - Đới Gia Nhiên nổi nóng.
Mạc Lăng Tiêu nhẹ nhàng cười, bước ra ngoài, để lại hai người đang đối thoại không ngừng.
- Huynh ấy thật là ồn ào, nếu Tô Thời An ở đây, không biết sẽ ra sao? - Mạc Lăng Tiêu thầm nghĩ.
- Nhưng nếu y biết ta không phải bị bệnh gì, thì chuyện sẽ như thế nào?
Bảo Lâm Cốc.
Cốc chủ Khương Trung đi lại trong căn phòng rộng lớn, vẻ mặt đầy sự tức giận không thể kìm nén. Chỉ một chút nữa thôi, kế hoạch bắt cóc Hoàng Tử Nhị Thiên Quốc của hắn sẽ thành công, nhưng cuối cùng lại thất bại thảm hại. Hắn không thể nào hiểu nổi kẻ đã ra tay phá hoại kế hoạch của mình. Bực tức, hắn đ.ấ.m mạnh vào chiếc bàn gỗ trước mặt, làm chiếc bàn vỡ tan tành, hai cuộn giấy da rơi xuống đất. Hắn cúi xuống, nhanh chóng nhặt lên. Mất bao nhiêu công sức, hắn mới thu thập được hai cuộn giấy da này, đó chính là bản sao của hai truyền thuyết vĩ đại: Hỏa Ngục và Khu Mộc Kiếm.
Vô tình, hắn đã có được cuốn Hỏa Ngục, và ngay khi mở ra, hắn nhận ra đó là một trong năm truyền thuyết về Bảo Vật Long Thần. Trái tim hắn như thổn thức, cảm nhận như trời đất đang giúp đỡ hắn. Mất bao lâu, hắn mới có được cuốn thứ hai là Khu Mộc Kiếm, nhưng hắn không ngờ rằng có một kẻ khác đã biết được mọi chuyện. Điều kỳ lạ hơn, kẻ đó không những không ngăn cản mà còn giúp đỡ hắn lấy được ba cuốn truyền thuyết còn lại. Và tất cả bắt đầu từ việc bắt cóc Hoàng Tử của Nhị Thiên Quốc.
Hoàng Tử, vốn là người duy nhất trong quốc gia nắm giữ toàn bộ những truyền thuyết ấy. Hắn tưởng rằng việc lợi dụng Hoàng Tử sẽ giúp hắn chiếm lĩnh toàn bộ quyền lực, nhưng giờ đây, hắn phải đối mặt với một thất bại không thể ngờ tới.
- Ai? – Khương Trung giật mình. Hắn quay lại và nhận ra bóng một người đeo mặt nạ quen thuộc, sự xuất hiện của kẻ này khiến hắn không khỏi bối rối.
- Các ngươi làm ăn thật không ra gì. – Người lạ mặt lên tiếng, giọng điệu châm chọc.
Khương Trung vội vàng quỳ xuống, mồ hôi lạnh vã ra như mưa. Ánh mắt của người này khiến hắn rùng mình, sát khí từ hắn thật đáng sợ.
- Đại nhân, xin ngài tha thứ. Chúng tôi không ngờ có kẻ nhanh tay hơn chúng tôi. – Khương Trung không dám ngẩng đầu lên, giọng run rẩy.
- Từ giờ trở đi, Hoàng cung phải được canh phòng cẩn mật hơn. Ngươi nghĩ rằng ta tốn công giúp đỡ ngươi là vì cái gì? – Giọng nói lạnh lùng của người kia vang lên như một mệnh lệnh không thể chối từ.
- Đại nhân, xin cho tiểu nhân một cơ hội chuộc lại lỗi lầm. – Khương Trung quỳ xuống, tay vội vàng đặt trên đất, mồ hôi đầm đìa.
- Hừ, giờ việc bắt cóc hoàng tử cũng không còn quan trọng nữa. Ta sẽ giao cho ngươi hai cuốn sách cuối cùng. Ngươi phải liệu mà tìm kiếm, nếu không… mạng sống của ngươi sẽ không giữ nổi. – Giọng người lạ sắc lạnh, cất cao như một rìu c.h.é.m qua không khí, rồi hắn ném hai cuộn giấy da vào tay Khương Trung.
- Tiểu nhân hiểu, tiểu nhân xin đa tạ. – Khương Trung cảm thấy như vừa thoát chết, vội vàng cúi đầu.
Vừa ngẩng đầu lên, hắn đã thấy bóng dáng người kia biến mất, như thể đã tan vào không khí. Khương Trung vẫn không hiểu người này rốt cuộc là ai, nhưng khí thế mạnh mẽ như vậy, khiến hắn cảm thấy mình chỉ là một con kiến trong tay người đó. Hắn mở hai cuộn giấy mà mình vừa nhận được, là Địa Nhẫn và Băng Ngân Phách, chính là hai truyền thuyết mà hắn đang tìm kiếm bấy lâu nay.
Không còn nghi ngờ gì nữa, hắn đã sở hữu bốn cuốn trong tay. Nếu có thêm Linh Ngọc Tiên Châu, hắn sẽ hoàn thành bộ truyền thuyết vĩ đại. Một khi có được quyền lực của Long Thần, hắn sẽ không có gì có thể cản nổi bước chân của mình. Nhưng liệu hắn có thể tìm ra cuốn cuối cùng hay không, và có thật sự chiếm được quyền lực tối thượng đó?
Cốc Chủ vừa thở dài thì một tên người hầu bước vào, khiến hắn chú ý.
- Cốc chủ, có tin báo.
- Vào đi.
Tên người hầu bước vào, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên trước quang cảnh phòng của Khương Trung.
- Cốc chủ, người của ta đã trở về từ Hoài Cát.
- Mau cho vào.
Ngay sau đó, hai người đeo kiếm bước vào. Một trong số họ lên tiếng:
- Bẩm cốc chủ, chúng tôi không tìm thấy gì ở Hoài Cát. Mặc dù đã thăm dò tình hình nhưng khu vực đó toàn là rừng rậm, thú dữ vô kể. Không thể tiến sâu hơn nữa. Hiện tại, gần một nửa người chúng tôi đã bị thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/hong-hoang-chien-tam/chuong-3.html.]
Khương Trung thở dài, gật đầu và cho những người lính lui ra. Hắn biết rằng nếu không có sự chỉ dẫn của người lạ mặt kia, hắn cũng sẽ không thể giải được câu đố này. Nhưng xem ra con đường này chẳng khác gì mò kim đáy bể.
Một thanh niên tuấn tú mặc y phục trắng toát, điềm tĩnh bước đi trên con đường núi. Mạc Nhược Phong – một nhân vật được mọi người trong giang hồ đều biết đến, bước chân vững vàng. Hắn ngước lên nhìn người hỏi, rồi mỉm cười nói:
- Công tử cứ đi thẳng đến núi Vân Tùng là sẽ tới cốc.
- Cảm ơn. – Mạc Nhược Phong mỉm cười, rảo bước vào núi.
Mạc Nhược Phong là ai? Tại sao lại đến Bảo Lâm Cốc? Khác với Mạc Lăng Tiêu, Mạc Nhược Phong có rất nhiều mối quan hệ trong giang hồ và luôn nắm bắt tin tức nhanh chóng. Với trí thông minh sắc sảo, có lẽ Bảo Lâm Cốc lần này lại có chuyện gì đó quan trọng.
Tien
Tại Hoàng cung Nhị Thiên Quốc, tin tức Hoàng Tử trở về bình an khiến Quốc Vương và Hoàng Hậu vui mừng khôn xiết. Nhưng điều này cũng khiến Quốc Vương lo ngại về sự tồn tại của nội gián trong cung. Dù sao, Hoàng Tử là người may mắn và thông minh bậc nhất của quốc gia, có thể tai qua nạn khỏi. Nhưng việc tăng cường canh phòng trong cung trở nên vô cùng quan trọng.
Tại Tây cung, Kỳ Tẩn Nguyệt đang đứng tựa cửa sổ, mắt nhìn xa xăm, trong lòng cảm thấy một nỗi nhớ kỳ lạ. Mái tóc nâu của y khẽ bay trong gió, nhưng ánh mắt y lại nhớ về một mái tóc trắng và đôi mắt xanh lấp lánh. “Mình còn chưa biết tên người ấy...”
- Kỳ Tẩn Nguyệt, đệ đang mơ màng gì thế? Phải chăng là người anh hùng đã cứu đệ? – Kỳ Tẩn Dao bước vào, nở một nụ cười tinh nghịch. Y là hoàng tử thứ nhất của Nhị Thiên Quốc, thành tú và dịu dàng, mái tóc đen giống cha, trái ngược với đệ đệ có phần giống mẹ.
- Đệ đâu có mơ màng gì đâu. – Kỳ Tẩn Nguyệt vội vàng đáp, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút ngại ngùng.
- Hoàng huynh, hôm nay không luyện đàn sao?
Luyện thì sao chứ, không như đệ được ra ngoài suốt, huynh thật sự chán cảnh suốt ngày ở trong cung cấm này.
Hai huynh đệ nói chuyện một lúc, sau đó Kỳ Tẩn Dao rời đi. Kỳ Tẩn Nguyệt vẫn đứng đó, lòng đầy những câu hỏi về người ấy, người đã cứu y. Y nhìn ngọn nến cháy, bất chợt liên tưởng đến Hỏa Ngục, “Hỏa Ngục, không lẽ… đúng rồi, chỉ có thể là nơi đó, Đảo Chết. Vậy thì chuyến này, y phải liều mình một lần nữa.”
Bảo Lâm cốc lúc này không khác gì một chiến trường đang bốc cháy, khói lửa mịt mù, cốc chủ Khương Trung sắc mặt đằng đằng sát khí, tay quơ quào, ra lệnh cho các thuộc hạ chạy như bay trong cốc. Tất cả đều tìm kiếm một kẻ đã lẻn vào, đánh cắp những cuốn sách truyền thuyết quan trọng bậc nhất mà hắn dày công thu thập. Hắn không ngờ rằng kẻ đó, một người mặc áo trắng, mang dáng vẻ thư sinh, lại lợi dụng được những thủ đoạn kỳ lạ khiến hắn trao nộp bốn cuốn sách quý giá, rồi không để lại dấu vết, như thể chưa từng tồn tại. Khi hắn tỉnh lại thì mọi chuyện đã quá muộn, mọi thứ đều tan biến. Giờ đây, hắn không biết phải bắt đầu từ đâu để tìm lại những thứ quan trọng ấy. Nhưng đâu ai ngờ, người đó chính là Mạc Nhược Phong, một người tài ba không ai sánh kịp trong giới dị pháp, giờ phút này có lẽ chàng đã ở đâu đó xa xăm, không còn vết tích.
Mạc Lăng Tiêu vội vàng đứng dậy, tay vung mạnh thanh kiếm sắc bén, lao theo bóng dáng thoáng hiện trong không gian ngoài cửa sổ. Hắn thấy một bóng hình thanh thoát, y phục trắng như tuyết, đứng yên trên mái nhà, như một tượng đá, kiên định, lạnh lùng. Đó chính là Mạc Nhược Phong.
- Vương gia - Mạc Lăng Tiêu khẽ thốt lên, hơi bất ngờ.
- Thật ra, thái tử chỉ giả vờ ốm để lừa các quan trong triều, phải không? - Mạc Nhược Phong cười nhẹ, ánh mắt thâm thúy ẩn chứa sự hiểu rõ.
Mạc Lăng Tiêu giật mình, không ngờ mọi chuyện lại bị Mạc Nhược Phong nhìn thấu đến vậy.
- Vậy là vương gia đã biết ta giả bệnh từ lâu rồi? - Mạc Lăng Tiêu hỏi, sắc mặt không che giấu sự bối rối.
- Đương nhiên là chỉ nghi ngờ thôi,- Mạc Nhược Phong nói, ánh mắt vô cùng thản nhiên. - Bản vương đâu có quan tâm đến mấy chuyện này.
- Vậy vương gia đến đây vì chuyện gì? - Mạc Lăng Tiêu tiếp tục hỏi, đôi mắt nheo lại, hoài nghi.
Mạc Nhược Phong không trả lời ngay, chỉ đưa ra một vật nhỏ bé, cầm trong tay và đưa cho Mạc Lăng Tiêu.
- Cái này sẽ giúp ngươi giải quyết rất nhiều vấn đề. Nhưng nhớ, đừng để lại dấu vết.
Vừa nói xong, Mạc Nhược Phong đã biến mất như chưa từng hiện diện, để lại Mạc Lăng Tiêu đang cầm trong tay một túi nhỏ, đầy nghi hoặc. Hắn mở túi, trong đó là một vật mà hắn không thể ngờ tới.
Lúc này, Phó Kỳ Duật từ một góc tối bước ra, cười khẽ.
- Hóa ra thiếu hiệp chính là thái tử của Viên Châu quốc. Thật là vinh hạnh. - hắn nói, ánh mắt sáng lên khi nhìn thấy túi đồ trong tay Mạc Lăng Tiêu.
- Không phải ngươi cũng là dòng dõi hoàng gia sao, thái tử Phó Kỳ Duật ? - Mạc Lăng Tiêu hỏi lại, miệng cười nhẹ, bất ngờ nhận ra thân phận của đối phương.
Phó Kỳ Duật có chút ngạc nhiên nhưng vẫn bình tĩnh.
- Ngọc bội của huynh đây, sao lại có thể không nhận ra? - Mạc Lăng Tiêu nhìn vào ngọc bội trên cổ Phó Kỳ Duật. - Trong thiên hạ này, ai dám đeo ngọc bội có dấu ấn bạch hổ như vậy ngoài thái tử Cổ Hồn quốc?
Phó Kỳ Duật không giấu được nụ cười.
- Haha… Đã biết nhau rồi thì không cần phải giấu diếm nữa. Ta chính là người của Cổ Hồn quốc, nhưng sao huynh lại có thể nhận ra ngọc bội đó
- Là lúc huynh bị Đới công tử kéo đi, vô tình để lộ ra, - Mạc Lăng Tiêu giải thích, ánh mắt hiện lên chút ngạc nhiên.
Phó Kỳ Duật gật đầu.
- Vậy thì, tiếng đồn về thái tử Viên Châu quốc quả thật là giả hết rồi. Thật thất lễ. Vậy người vừa rồi là…
- Là Mạc Nhược Phong, biểu ca của tôi. Mạc Lăng Tiêu trả lời, giọng hơi khô khan.
- Ah, chính là vị vương gia tài ba ấy phải không? - Phó Kỳ Duật cười khẽ, một chút hâm mộ trong ánh mắt.
- Đúng vậy
Cả hai cùng mở gói đồ mà Mạc Nhược Phong để lại, nhìn thấy nội dung bên trong. Ánh mắt họ thoáng chốc sáng lên. Trong đó chính là bản sao của bốn quyển truyền thuyết về bảo vật Long Thần. Với trí tuệ sắc bén của mình, cả hai không khó để ghi nhớ hết các nội dung. Một nụ cười chiến thắng hiện lên trên môi họ. Tuy rằng họ cùng săn lùng những báu vật này, nhưng họ thừa hiểu rằng những bảo vật ấy không bao giờ thuộc về những kẻ có dã tâm bá chủ thiên hạ như Khương Trung.
Cùng lúc đó, tại một nơi xa xôi, Yến Thù đứng trên một mỏm đá nhìn ra biển, vẻ mặt lạnh lùng. Bất ngờ, Lý Tư Ngôn hiện lên bên cạnh chàng, làm Yến Thù không khỏi ngạc nhiên.
- Ngươi luôn có thói quen khiến người khác bất ngờ phải không? - Yến Thù cười khẩy.
- Ngài có bao giờ bất ngờ đâu, tướng quân - Lý Tư Ngôn đáp lại.
- Ma vương có chỉ thị mới cho ta không? - Yến Thù hỏi, ánh mắt hơi nghiêm nghị.
- Không có. Ma vương chỉ nói, ngư ông đang chờ, chỉ lo kẻ nào tìm ra trước sẽ là người thiệt hại đầu tiên - Lý Tư Ngôn trả lời, ánh mắt trầm lắng.
Yến Thù không nói gì, chỉ im lặng nhìn ra biển xa, như thể đang suy tư về những lời Lý Tư Ngôn vừa nói.
- Ngài luôn lạnh lùng với mọi thứ vậy sao, tướng quân. Nhưng một người như vậy mà lại cứu hoàng tử Nhị Thiên quốc thì cũng thật kỳ lạ - Lý Tư Ngôn mỉa mai, nhưng chẳng nhận được phản ứng nào từ Yến Thù.
Lý Tư Ngôn khẽ cười, biến mất trong không gian trước khi Yến Thù kịp quét mắt đe dọa. Chàng biết rằng với ma pháp của mình, việc nắm giữ mọi thông tin về năm truyền thuyết là chuyện dễ như trở bàn tay. Tuy nhiên, theo lệnh của Ma vương, Yến Thù chỉ cần theo dõi mà thôi, không được hành động. Bởi vì sự việc này không chỉ là cuộc tranh đoạt giữa các người của nhân giới, mà còn có sự tham gia của những thế lực khác từ Tiên giới, những người cũng đã bắt đầu nắm giữ những thông tin quan trọng. Cứ để con người tranh giành báu vật, thời gian với người trong Ma giới chẳng là gì cả.