Hồng Hoang Chiến Tâm

Chương 1

Viên Châu quốc – miền đất ngọc ngà nơi Đông thổ, khí hậu ôn hòa, sơn xuyên hữu tình, tứ quý hoa nở không dứt, sản vật dồi dào như trời ban phúc lộc. Nơi ấy non xanh nước biếc, đồng ruộng trù phú, lúa thơm cá béo, khiến bao kẻ khách phương xa phải đem lòng mến mộ. Song, sau vẻ ngoài thái bình thịnh trị ấy, lại là cơn sóng ngầm cuộn trào không ngớt nơi triều đình lộng lẫy.

Tiên Đế thuở sinh thời từng có một người cháu họ tên là Mạc Nhược Phong, tư chất thông minh tuyệt luân, học một hiểu mười, lại là truyền nhân của cả đạo pháp và ma thuật. Cha cậu – một vị tướng quân lẫm liệt – bị những kẻ mưu phản lợi dụng để mưu đồ soán vị. Cũng may, khi ấy Mạc Lăng Tiêu – đương kim thái tử – được lập kịp thời, âm mưu kia chưa kịp thành hình đã bị bóp c.h.ế.t trong trứng. Dẫu vậy, gia tộc Mạc Nhược Phong không tránh khỏi liên lụy. Phụ thân cậu bị sát hại trong đêm mưa gió, mang theo nỗi oan thiên cổ. Sau này, chân tướng sáng tỏ, gia tộc mới được phong lại làm hoàng thân quốc thích, khôi phục danh dự.

Mạc Nhược Phong từ nhỏ đã là kẻ phi thường giữa chốn thường nhân. Văn võ song toàn, lại có thiên phú kỳ dị về phép thuật, một thân vừa am tường chân pháp lại tinh thông ma thuật, tự sáng tạo ra những dị pháp khó ai bì kịp. Thế nhưng, cậu lại không mấy mặn mà với chuyện triều chính. Cả đời chỉ yêu thích tự do, thường bạch y hành tẩu khắp chốn giang hồ, lấy danh Bạch nhân sĩ mà giấu đi thân phận thực sự. Dẫu thế, trong tâm vẫn khắc ghi mối huyết hận năm xưa, âm thầm truy tìm kẻ chủ mưu đứng sau vụ phản loạn.

Người trong thiên hạ thường đem Mạc Nhược Phong ra so sánh với đương kim thái tử Mạc Lăng Tiêu – một kẻ mà trong mắt bá quan, là phế nhân chẳng học hành được gì, quanh năm chỉ biết viện cớ bệnh tật để trốn tránh triều chính. Nhưng thực tế, ít ai biết rằng, đằng sau lớp mặt nạ ngu ngơ ấy lại là con người khác hẳn.

Thái tử Mạc Lăng Tiêu, thân mang Hắc Ngọc kiếm, đầu đội mũ đồng, chính là đội trưởng cấm vệ quân trong hoàng cung – người canh giữ bí mật hoàng thất bằng m.á.u và kiếm. Chàng lấy cớ bệnh tật để lánh khỏi ánh mắt soi mói, âm thầm rèn luyện võ nghệ, nghiên cứu triều chính, chuẩn bị cho ngày bùng nổ. Trong triều, chỉ có đức vua, hoàng hậu, và một người nữa biết được sự thật ấy – đó là Lâm Tu Đình, phó đội trưởng cấm vệ quân, con trai đương kim tể tướng, từng đoạt võ trạng nguyên năm mười bốn tuổi, từ đó đến nay chưa có người vượt mặt.

Vừa nhắc đã thấy, cửa phòng khẽ mở, bóng người thong thả bước vào, giọng cười mang chút trêu chọc:

– Thái tử, người lại đang nghiền ngẫm Tam Tự Kinh đấy sao?

Thái tử liếc mắt, cười như không cười:

– Lâm Tu Đình, ngươi lại rảnh rỗi đến chọc ta?

– Hạ thần không dám, thưa thái tử.

– Hừm... cha ta có nhắn gì không?

Lâm Tu Đình chắp tay, từ tay áo lấy ra một phong thư được niêm cẩn thận:

– Phụ hoàng người có gửi tới một mật thư.

Mạc Lăng Tiêu xem xong thư, khóe môi khẽ nhếch, nụ cười mang theo sát khí mơ hồ:

– Hóa ra đã đến lúc... Lâm Tu Đình, phụ hoàng chắc cũng nói với ngươi rồi, ngươi nghĩ sao?

– Nếu thật sự như lời đồn, thì e rằng thiên hạ sẽ nổi cơn sóng gió. – Lâm Tu Đình trầm giọng.

– Lần này, phụ hoàng cho ta rời cung danh nghĩa là đi dưỡng bệnh ở vùng Nam Cương. Nhưng thực chất... ta muốn cùng ngươi hành tẩu giang hồ, tìm kiếm manh mối, và... thử sức thiên hạ một phen!

– Xem ra, thái tử cuối cùng cũng muốn thoát khỏi chiếc lồng son, làm nên nghiệp lớn rồi nhỉ. Khi nào xuất phát?

– Sáng mai. Ngươi thu xếp mọi việc trong cung cho ổn thỏa, không để lộ một dấu vết.

– Có hơi vội chăng? À mà, thần vừa gặp Tô công tử trong vườn Ngự Cảnh. Hình như y đang định qua đây thăm bệnh thái tử.

Nghe đến đây, Mạc Lăng Tiêu bật dậy, vội lao ra ban công Nguyệt Vọng Lâu, áo dài trắng tung bay theo gió.

– Y... đang ở đây thật sao?

Dưới tán mai đang độ rộ sắc, một thiếu niên khoác lên mình trường bào xanh biếc như nước hồ mùa thu, lặng lẽ ngẩng đầu ngắm nhìn cánh hoa đang rụng lả tả trong gió. Mỗi cánh hoa rơi như một nét bút vàng phớt nhẹ lên áo y, nhuộm cả không gian bằng sắc xuân dịu dàng và đầy lưu luyến. Tóc y dài, mềm mại bay theo từng đợt gió thoảng, như muốn cùng hoa múa một khúc vũ điệu thanh thoát vô ưu.

Từ trên lầu Nguyệt Vọng, Mạc Lăng Tiêu đứng như hóa đá, lặng lẽ ngắm nhìn bóng hình đã in sâu trong mộng tưởng bao năm — Tô Thời An, con trai của Thái sư đương triều, cũng là người duy nhất khiến trái tim y rung động một cách chân thành. Họ lớn lên cùng nhau trong cung cấm, từ những ngày thơ dại vô ưu, tình thân dần hóa tình tri kỷ, và rồi — không biết tự khi nào — trở thành nỗi vấn vương không thể dứt.

Tô Thời An chẳng những xuất thân cao quý mà còn mang trong mình dòng m.á.u thiên tiên từ mẫu thân — một trưởng lão của Thượng giới. Từ nhỏ y đã sở hữu linh căn hiếm có, y thuật tinh thông, đặc biệt là biệt tài nhận biết và phối hợp thảo dược. Trong mắt bá quan văn võ, y chẳng khác nào thần y giáng thế. Thậm chí, đến cả Hoàng hậu cũng chỉ tin tưởng mình y chẩn trị.

Giữa sắc mai rơi, Tô Thời An khẽ nâng tay vén những sợi tóc bay ngang trán. Như có linh cảm, y quay đầu nhìn về phía lầu cao — nơi ánh mắt của Mạc Lăng Tiêu đang dõi theo không chớp. Đôi mắt trong veo như nước suối mùa xuân bỗng bắt gặp ánh nhìn sâu lắng, ngập tràn tình ý.

- Thái tử điện hạ…– giọng y nhẹ như làn gió xuân, cùng với động tác khẽ cúi đầu hành lễ, tao nhã mà khiêm cung.

Bị bắt gặp như một đứa trẻ trộm nhìn bánh ngọt, Mạc Lăng Tiêu bối rối đỏ mặt, quay người bước vội vào trong, tim vẫn còn đập rộn ràng. Một lúc sau, ngoài cửa đã vang lên tiếng nói chuyện của Lâm Tu Đình và Tô Thời An. Không lâu sau, y bước vào phòng, vẫn giữ dáng vẻ khiêm nhường và ôn nhu thường thấy.

- Thần xin thỉnh an thái tử điện hạ. Không biết bệnh người đã đỡ hơn chưa?

Vì e ngại sự tinh tường trong y thuật của y, Mạc Lăng Tiêu thường tránh để y khám khi đang giả bệnh. Vừa nghe hỏi, hắn liền đáp ngay với một nụ cười gượng:

- Đa tạ Tô công tử, ta đã đỡ hơn rất nhiều rồi. Mà công tử đâu cần khách sáo như thế với ta?

Tô Thời An thoáng lo lắng, giọng nói dịu nhẹ như sợ thái tử trách giận:

- Thái tử điện hạ… ta có thể nói với người về một việc…

Trái tim Mạc Lăng Tiêu như bị ai bóp chặt. Mấy ngày trước, Hoàng hậu từng úp mở với Thái sư chuyện hôn sự… Lẽ nào — lẽ nào lời cầu thân đã được đưa ra?

- Công tử… chẳng lẽ không nhận ra tình cảm của ta? Hay là… chê ta yếu đuối, ngốc nghếch, chẳng có gì đáng tự hào?

Tô Thời An hoảng hốt lắc đầu, đôi mắt tròn mở lớn:

- Không… không phải! Chỉ là… phụ thân nói chuyện hôn sự nhất định phải có sự đồng thuận của mẫu thân. Mà người…

- Ngươi sợ… mẫu thân không đồng ý?

Một lời thốt ra, tim Mạc Lăng Tiêu nhói lên như bị gai đâm. Hắn từng gặp mẫu thân của y, nhưng ấn tượng đã mờ nhạt, lỡ như bà đã có ý muốn ga cho người khác hay thậm chí là lấy vợ cho y thì… Hắn chợt thấy bực bội, một nỗi giận dỗi không tên trào dâng trong lòng — có lẽ là ghen, mà cũng có thể chỉ đơn giản là… sợ mất đi người mình yêu.

- Dù sao thì… – giọng Tô Thời An nhẹ như cánh hoa rơi – ta cũng đồng ý.

Mạc Lăng Tiêu sững người.

- Ngươi… ngươi vừa nói gì cơ?

- Ta đồng ý.– y lặp lại, ánh mắt không còn e ngại

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/hong-hoang-chien-tam/chuong-1.html.]

Hắn vòng tay siết nhẹ lấy y, như thay lời thề nguyện giữa hai người. Bên ngoài cửa sổ, gió lại lướt qua mang theo hương hoa mai dìu dịu. Cánh hoa vàng bay lượn như mưa xuân, ánh nắng vương trên vai, cùng chứng giám cho một khoảnh khắc đầy dịu dàng và diễm lệ — nơi trái tim người đã tìm được nơi yên bình để gửi gắm.

Ma giới.

Một vùng đất mà lẽ ra nên khiến người ta rùng mình sợ hãi, lại đẹp đến mức khiến bất kỳ lữ khách nào lạc bước vào cũng phải trầm trồ. Không có sương mù dày đặc, không có tiếng gào khóc của vong hồn như truyền thuyết thường kể. Thay vào đó, Ma giới là một bức tranh mỹ lệ, nơi những tòa kiến trúc cao vút, kỳ ảo như mộng được dựng nên từ ma lực thuần túy, tỏa sáng trong sắc tím huyền hoặc. Dưới ánh sáng vĩnh hằng của những tinh thể ma pháp lơ lửng giữa trời, cả cõi giới này như được dát lên một tầng hào quang ma mị và đầy mê hoặc.

Dù đã trải qua bao thiên niên kỷ thăng trầm, con đường dẫn đến cung điện của Ma Vương vẫn vẹn nguyên như thuở ban đầu – thẳng tắp, uy nghi, trải đầy những phiến đá khắc ký tự cổ xưa, vẽ nên lịch sử huy hoàng của Ma tộc. Mọi nẻo đường trong Ma giới, dù quanh co phức tạp đến đâu, rồi cuối cùng cũng hội tụ về đây – trái tim của bóng tối, nơi trị vì của đấng tối cao.

Ma giới không thuộc về con người. Cư dân nơi này là những sinh linh dị biệt – yêu tinh, quỷ tộc, linh thể cổ xưa – phần lớn đều đến từ những góc khuất của thế gian, tránh khỏi ánh nhìn khắt khe của nhân giới, tìm chốn an yên để tu luyện ma pháp. Sau trận đại chiến tam giới năm xưa, một hiệp ước bất khả xâm phạm đã được lập nên giữa Tiên – Nhân – Ma, như một đường ranh giới mỏng manh mà uy nghiêm, ngăn ba cõi khỏi trượt vào hỗn loạn lần nữa.

Dù mang tiếng là Ma giới, nơi đây lại chính là thiên đường của ma pháp. Không có khái niệm ngày đêm, chỉ có dòng chảy bất tận của năng lượng và quyền năng. Một phân khu đặc biệt nằm sâu trong lòng Ma giới – nơi xử lý linh hồn người c.h.ế.t ở nhân gian – thậm chí còn biệt lập đến mức ngay cả Ma Vương cũng không thể can dựm

Tại cung điện trung tâm, vị Ma Vương đời thứ ba mươi lăm đang ngồi bên một chiếc bàn gỗ đen khắc đầy hoa văn cổ, trên bàn là một đĩa trái cây mang màu sắc lạ kỳ – thứ chỉ mọc ở những ngọn đồi bị nguyền rủa. Chàng còn rất trẻ, khuôn mặt nho nhã như một thư sinh thế gia, ánh mắt thăm thẳm phản chiếu suy tư.

Việc lựa chọn Ma Vương vốn không tuân theo quy luật thông thường – không dòng dõi, không kế thừa – chỉ cần mang trong người huyết mạch của yêu quái thượng cấp, có thể bước lên ngai vàng bằng chính ma lực của mình. Và chàng là người đã khiến cả Ma giới phải cúi đầu.

Tiếng bước chân vang lên nhẹ nhàng nhưng vững chãi. Một thân ảnh cao lớn bước vào điện, dáng dấp như tạc từ băng tuyết.

- Thần…- giọng nói trầm ổn cất lên.

-Không cần đa lễ, Đại tướng quân - Ma Vương mỉm cười nhàn nhạt, tay ra hiệu - ngồi đi.

Yến Thù – vị đại tướng tối cao của Ma giới – ngồi xuống đối diện Ma Vương. Dù cũng là trai trẻ, nhưng khí chất của hắn khác biệt hoàn toàn. Một khuôn mặt góc cạnh mang vẻ lạnh lùng cứng cỏi, đôi mắt xanh sâu thẳm như bầu trời đêm không sao, và mái tóc tắng dài thả tự do như sương trắng. Ánh nhìn của hắn luôn khiến người khác có cảm giác bị soi thấu, dù chỉ là thoáng qua.

Ở Ma giới, người và yêu đều mang dáng hình nhân loại trong trạng thái thường, nguyên dạng yêu quái chỉ bộc lộ khi chiến đấu hoặc thi triển ma pháp cao cấp. Và chỉ cần liếc mắt nhìn qua hình hài một sinh linh nơi đây, kẻ từng trải có thể đoán được phần nào cấp bậc sức mạnh của đối phương.

Dưới ánh sáng mờ ảo của cung điện, Ma Vương lặng lẽ nhìn người đứng đối diện, giọng nói trầm thấp vang lên như tiếng vang vọng từ vực sâu:

- Yến Thù, chắc ngươi đã nghe lời đồn tại Nhị Thiên quốc.

Tien

Vị tướng quân trẻ khẽ cúi đầu, đáp lời bằng chất giọng lạnh mà kiên định:

- Người muốn độc chiếm Tam giới sao?

Ma Vương khẽ bật cười, nụ cười nhẹ như gió thoảng nhưng mang theo cả một tầng suy tư sâu thẳm:

- Ha… ngươi thật đúng là thẳng thắn. Đối với Ma giới chúng ta, cuộc chiến Tiên – Ma đã là quá đủ. Thần Long ngay từ đầu đã đặt quy định không thể xâm phạm. Nhưng nếu một lần nữa báu vật xuất hiện… liệu chúng ta có đi đến chỗ diệt vong.

Một khoảng lặng thoáng qua, tựa như thời gian ngưng đọng trong đôi mắt của cả hai.

- Ngươi hãy đi một chuyến đến Nhị Thiên quốc.

Đôi mắt Ma Vương nhìn sâu vào Yến Thù, không cần nhiều lời, trong ánh nhìn ấy đã hàm chứa tất cả mệnh lệnh lẫn sự tin tưởng không lời. Yến Thù hiểu – không cần hỏi thêm điều gì.

- Thần đã hiểu.

Yến Thù đứng lên, cúi người hành lễ rồi lặng lẽ quay đi. Ma Vương ngồi lại, ánh mắt dõi theo bóng lưng ấy, nơi khóe môi vương một nụ cười nhàn nhạt – nửa lưu luyến, nửa hàm ẩn điều chi chưa nói.

Lúc này, có lẽ mọi cao thủ đều đã tụ về Nhị Thiên quốc. Không biết lần này, Thiên Tiên trưởng lão sẽ có hành động gì đây.

Tại phủ Đại tướng quân, trong gian phòng yên ắng, Yến Thù ngồi trầm mặc, ánh mắt lạnh lùng lặng lẽ hướng về ngọn đèn dầu lay lắt. Ánh sáng vàng nhạt phản chiếu lên gương mặt kiêu ngạo mà cương nghị của chàng, như phản chiếu cả những suy tư rối ren trong lòng. Nhân giới – nơi ồn ào, bon chen và đầy những quy tắc vô nghĩa – vốn chẳng phải nơi khiến chàng bận tâm. Với Yến Thù, chỉ có Ma giới mới xứng đáng gọi là nhà, nơi mà sức mạnh định đoạt tất cả, kẻ mạnh luôn được ngẩng đầu.

Dù đã từng đặt chân lên Nhân giới không ít lần vì nhiệm vụ, nhưng lần này lại mang theo một cảm giác khác biệt. Thứ khiến chàng bận lòng không phải là cảnh vật hay con người, mà là sự hiện diện có thể xảy ra của một cái tên quen thuộc: Trác Lam Huyền – chiến thần bất bại của Tiên giới. “Hắn và ta,” Yến Thù khẽ nhếch môi, ánh mắt lóe lên ánh sáng của kẻ khát khao chiến đấu, “ắt hẳn phải có một kẻ bại trận.” Giữa họ, những trận so tài trong quá khứ chưa từng phân thắng bại, và điều đó khiến lòng chàng sôi sục một cách lạ kỳ.

Sau khi bố trí xong xuôi mọi công việc, Yến Thù không chần chừ thêm, lập tức lên đường đến Nhị Thiên quốc. Tại cửa ngõ Ma giới, nơi giao giới với cõi âm, những linh hồn vừa rời khỏi trần thế chen chúc, mang theo gương mặt đẫm bi ai. Không một lời thương xót, không chút động lòng, chàng bước qua như cơn gió lạnh. Dẫu vậy, ánh mắt ấy vẫn vô thức dừng lại trong thoáng chốc – nơi một người mẹ đang ôm đứa con nhỏ đã tắt thở, đôi vai run lên theo từng tiếng nấc nghẹn ngào. Nhưng rồi chàng rảo bước, ánh nhìn lạnh nhạt như chưa từng dừng lại nơi đó.

Tiên giới – vùng đất của ánh sáng và sự thanh tĩnh. Tán cây rợp bóng, mùi hương cỏ hoa dìu dịu vấn vít trong không khí, khiến nơi đây tựa như giấc mộng của đất trời. Giữa những cây cổ thụ vươn mình che rợp cả bầu trời, ẩn hiện một thành lũy nguy nga, được bao bọc bởi dây leo xanh mướt và muôn loài hoa quý. Qua chiếc cầu uốn cong vắt ngang hồ nước, nơi đàn cá ngũ sắc tung tăng bơi lượn, là chính điện của Tiên triều – nơi ngự trị của Thiên Tiên trưởng lão.

Người không vương miện, không ngai vàng, nhưng lời nói lại có trọng lượng hơn tất thảy đế vương. Trong bộ y phục trắng nhạt, trưởng lão ngồi trầm tư bên hồ, ánh mắt hiền từ theo dõi chuyển động của những con cá dưới làn nước trong veo. Làn gió thoảng qua làm rung nhẹ tà áo, mang theo cả tiếng thở dài đầy suy tư. Những ký ức từ trận chiến nghìn năm trước vẫn còn âm ỉ nơi đáy lòng. Nếu báu vật thực sự xuất hiện, liệu có kéo theo một trận đại họa khác? Không ai biết trước. Nhưng lần này, trưởng lão tin rằng mình đã chọn đúng người – Trác Lam Huyền.

Chợt nhớ ra một điều gì đó, trưởng lão khẽ mỉm cười, nét cười hiền hòa nhưng ẩn chứa kỳ vọng sâu xa. Hy vọng, tất cả sẽ được hóa giải trước khi gió bão thực sự kéo đến.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận