HIỆU ỨNG "LIKE"

Chương 7

16

 

Tôi biết Chung Mộ Tùy tìm bạn tôi nhờ giúp là thông qua một cuộc gọi từ bạn tôi.

 

Trong điện thoại, giọng bạn tôi đầy hoảng hốt, hỏi tôi bên kia sông có gì? Chung Mộ Tùy nửa đêm đột nhiên muốn lái xe qua đó.

 

Sau đó tôi nghe thấy cậu ấy nói không giữ được tên điên Chung Mộ Tùy này, bảo sẽ cúp máy để đuổi theo anh ta.

 

Thực ra trước đây nhóm bạn tôi đều rất thích Chung Mộ Tùy, vì vậy mới luôn mong chúng tôi có một cái kết đẹp.

 

Giống như hôm tôi vạch trần chuyện của Chung Mộ Tùy rồi lái xe bỏ đi, vẫn có người bạn còn gọi hỏi tôi: “Trần Mạn Hạ, cậu chắc chắn không phải đùa chứ?”

 

Sau khi biết tôi có bằng chứng rõ ràng, họ chỉ thở dài bảo tôi: “Chuyện như này, tôi chẳng tìm được lý do nào để khuyên cậu nhịn.”

 

“Nếu Chung Mộ Tùy không phạm lỗi về mặt nguyên tắc, tôi nhất định sẽ tìm cách khuyên cậu.”

 

Kết quả là, Chung Mộ Tùy càng cố chấp nói rằng gọi người khác là bé yêu chỉ là chuyện nhỏ bình thường, bạn tôi càng hiểu lỗi của anh ta không thể tha thứ.

Bạn tôi nói khi Chung Mộ Tùy nhờ cậu ấy giúp thì bỗng nhớ ra muốn đi ra bờ sông.

 

Tôi cũng hiểu rằng trong những kỷ niệm dày đặc giữa chúng tôi, những điều khi đó nói sau này có thời gian sẽ cùng nhau làm cuối cùng đã được Chung Mộ Tùy nhớ ra.

 

Tiếc nuối về bờ sông là gì?

 

Có lẽ là khi anh ta cầu hôn tôi bên bờ sông, tôi nhìn ánh đèn bờ bên kia hỏi Chung Mộ Tùy rằng ở đó có gì.

 

Lúc đó tôi nghĩ bờ sông bên này là màn cầu hôn của tôi và Chung Mộ Tùy, còn ánh đèn rực rỡ bên kia cũng đại diện cho hạnh phúc sau này của chúng tôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận