Tôi thấy anh ta do dự, liền thúc giục:
“Lương Khoan, tôi không muốn nói thêm gì với chính ủy nữa.”
Anh ta nghiến răng: “Chính ủy, tôi đã nghĩ kỹ rồi.”
Chính ủy tức đến mức thở hắt ra.
“Được, cậu không trân trọng thì sẽ có người trân trọng. Đồng chí Lý Nguyệt Nga, tôi sẽ phê duyệt đơn ly hôn, nhanh chóng làm thủ tục cho các cậu.”
Lúc này, Vương Thắng Lợi đã đứng bên ngoài một lúc lâu. Nghe thấy tôi sắp ly hôn, anh ấy bỗng thấy lòng nhẹ nhõm một cách lạ kỳ.
Nhìn thấy tôi và Lương Khoan bước ra khỏi văn phòng chính ủy, mỗi người một hướng, anh ấy lặng lẽ theo sau tôi.
Cảm thấy có người đi sau, tôi có chút lo lắng.
Quay lại thấy là lão Vương, tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Anh Vương, sao không đi huấn luyện?”
“Tôi vừa đi làm chút việc. Lúc ở văn phòng chính ủy, tôi nghe nói cô và Lương Khoan sắp ly hôn. Có thật không?”
Tôi mỉm cười: “Thật. Chờ lấy được giấy ly hôn, tôi sẽ về quê. Cảm ơn anh Vương đã chăm sóc tôi trong thời gian qua. Nếu không có anh giúp đỡ, chắc tôi chẳng chịu đựng được đến bây giờ.”
“Tôi thừa nhận, tôi là người hẹp hòi. Tôi không muốn chồng mình cứ xoay quanh người phụ nữ khác. Tôi muốn anh ấy chỉ để tâm đến mình tôi. Anh Vương, anh nói xem, tôi có quá hẹp hòi không?”
“Không đâu. Cô là một người phụ nữ rộng lượng và đảm đang. Vậy về quê, cô định làm gì?”
“Đi làm kiếm công điểm, tự nuôi sống mình. Nếu gặp được người đàn ông biết gánh nước, bổ củi, mua quần áo, mua thịt cho tôi, thì tôi sẽ tái hôn.”
Anh ấy có vẻ ngạc nhiên: “Cô chỉ có yêu cầu đơn giản vậy sao?”
Tôi cũng ngạc nhiên: “Đơn giản à? Nhưng Lương Khoan chưa bao giờ làm được những điều đó cho tôi.”
Vừa nói, chúng tôi vừa bước đến trước nhà tôi.
“Anh Vương, đợi chút, tôi có cái này cho anh.”
Tôi vào nhà, lấy từ trong gói đồ ra hai đôi giày vải, một lớn một nhỏ, rồi mang ra đưa cho anh ấy.
Anh Vương thấy đôi giày thì sững lại, định không nhận vì cảm thấy không phù hợp. Nhưng nhìn ánh mắt mong đợi của tôi, anh ấy vô thức nhận lấy.
“Cái này tôi phải trả tiền.”
“Anh Vương, đây là lời cảm ơn tôi dành cho anh và Thạch Đầu, vì nhờ hai người mà tôi mới được ăn miếng thịt đầu tiên trong khu gia đình này. Không cần trả tiền. Nhưng sau này nếu giày của anh và Thạch Đầu hỏng, cứ viết thư cho tôi, lúc đó thì tôi sẽ tính tiền.”
Cầm đôi giày trên tay, anh Vương quay về đơn vị mà lòng rối bời.
Vài ngày sau, đơn ly hôn của tôi và Lương Khoan được chấp nhận. Tối hôm đó, tôi mang túi đồ, gõ cửa nhà anh Vương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/gam-hoa-doi-lay-hu-tinh/8.html.]
“Cô định làm gì thế?” Anh Vương mở cửa, thấy tôi xách túi, liền ngạc nhiên.
“Tôi và Lương Khoan vừa nhận giấy ly hôn. Tôi đến để chào anh và Thạch Đầu. Sáng mai tôi sẽ về quê.”
“Sao nhanh vậy? Tối nay cô ở đâu?”
“Tôi ở tạm nhà khách một đêm, sáng mai mua vé xe về. Trời tối rồi, tôi đi đây.”
“Để tôi đưa cô đi.”
Trên đường đến nhà khách, bất ngờ có một người đàn ông chặn tôi lại.
“Đồng chí Lý Nguyệt Nga, tự giới thiệu, tôi là Hồ Hàn Sơn, 30 tuổi, hiện là liên trưởng dưới quyền doanh trưởng Vương. Tôi sắp được thăng cấp, có thể cho người thân theo quân.”
“Tôi chưa từng kết hôn, nhưng tôi nghĩ cô là một người phụ nữ rất tốt. Tôi muốn tìm hiểu và kết bạn với cô.”
Tôi ngẩn người, không ngờ mình lại “đắt giá” như vậy.
“Chào anh Hồ. Tôi vừa ly hôn, chuyện tái hôn tôi chưa nghĩ tới.”
“Vậy cô có thể suy nghĩ kỹ tối nay. Tôi rất nghiêm túc.”
Tôi gật đầu rồi vội vàng vào nhà khách.
“Cậu Hồ, cậu theo đuổi phụ nữ mà mặt dày quá đấy. Người ta vừa ly hôn!”
“Doanh trưởng, anh không biết thôi, đồng chí Lý Nguyệt Nga vừa xinh đẹp vừa đảm đang. Nghe tin cô ấy ly hôn, mấy đồng đội đều để mắt đến rồi. Tôi không nhanh tay thì làm sao đây?”
Sau khi tiễn Hồ Hàn Sơn đi, anh Vương rơi vào trạng thái bối rối. Anh ấy đi qua đi lại bên ngoài nhà khách một lúc lâu.
Tôi vừa mở cửa phòng không bao lâu thì có tiếng gõ cửa.
“Ai đấy?”
“Tôi, Vương Thắng Lợi!”
Nghe thấy giọng anh ấy, tôi vội vàng ra mở cửa. “Anh Vương, có chuyện gì thế?”
“Ra ngoài chút, tôi có chuyện muốn nói.”
Tôi theo anh ấy ra ngoài cửa nhà khách.
“Đồng chí Lý Nguyệt Nga, tôi là Vương Thắng Lợi. Như cô biết, tôi 26 tuổi, có một con trai nuôi, chưa từng kết hôn. Tôi muốn tìm hiểu và kết bạn với cô. Không biết cô có đồng ý không? Nhà tôi ở quê, nhưng đã có em trai lo liệu mọi việc rồi.”
Tôi vui sướng đến mức muốn nhảy cẫng. Tôi còn nghĩ phải về quê, viết thư từ từ để anh ấy ngỏ lời. Không ngờ niềm vui lại đến nhanh thế.
Tôi vội cúi đầu, che giấu nụ cười đắc ý.
“Nếu vậy, anh có thể giúp tôi gánh nước, bổ củi không?”