Tôi đáp trả: “Anh nói ai không biết xấu hổ? Tôi chỉ là biết cảm ơn. Anh Vương giúp tôi gánh nước, bổ củi, tôi giúp lại anh ấy chút việc nhà để đền đáp. Tôi gọi đó là biết ơn.”
“Còn nữa, Thạch Đầu là con của liệt sĩ, sao anh ích kỷ thế? Là quân nhân, tôi là vợ lính, chúng ta phải quan tâm, yêu thương cậu bé chứ.”
“À, đúng rồi, đưa tôi phiếu vải tháng này. Quần áo của Thạch Đầu rách hết cả rồi, tôi làm cho cậu bé cái áo mới.”
Nghe tôi đòi phiếu, anh ta lúng túng chẳng nói được gì.
Tôi cười khinh bỉ: “Đừng nói là anh đưa phiếu cho Hồ Lệ Tĩnh rồi đấy nhé?”
Anh ta đen mặt: “Con cô ấy không có áo mặc, tôi cho cô ấy mượn làm đồ cho thằng bé.”
Tôi chế giễu: “Anh chắc là mượn? Mai đòi lại đi.”
“Vừa cho mượn đã đòi lại thì coi sao được!”
Tôi cười nhạt: “Thế còn phiếu hai tháng trước, chắc đến lúc trả rồi chứ?”
Anh ta bị tôi nói đến cứng họng, mặt lộ vẻ ngượng ngùng.
Tôi nhướn mày: “Biết xấu hổ là tốt. Vậy đưa tôi phiếu thịt, tôi mua ít thịt cho Thạch Đầu bồi bổ. Tiện thể tôi cũng ăn ké chút.”
Anh ta không nói gì, mặt càng tối sầm.
Tôi thở dài: “Đừng nói là phiếu thịt cũng cho Hồ Lệ Tĩnh rồi nhé!”
Có lẽ giọng điệu khinh bỉ của tôi kích thích anh ta.
“Tôi đưa phiếu thịt cho mẹ con họ thì sao? Hai mẹ con họ khổ như thế, cả tháng không được ăn một miếng thịt.”
Tôi tức đến mức muốn nổ tung.
Ở cái khu này ba tháng trời, tôi chưa mua được một cái áo, chưa ăn được miếng thịt nào, tất cả đều rơi vào tay Hồ Lệ Tĩnh.
Đúng là gã chồng tệ hại. Tôi chỉ muốn sớm đá anh ta đi.
Nhưng người thay thế còn chưa chắc chắn, tôi vẫn phải đợi thêm vài ngày.
Thanh mai trúc mã mà không thắng nổi một góa phụ, đúng là tôi ngốc thật.
Gã đàn ông này, vừa hưởng sự chăm sóc của tôi, lại say mê sự dịu dàng bên ngoài.
Có lẽ tôi cần đẩy nhanh tiến độ thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/gam-hoa-doi-lay-hu-tinh/4.html.]
Hôm sau, tôi thấy Hồ Lệ Tĩnh cầm một miếng thịt về nhà. Đúng như dự đoán, đến giờ ăn tối, chồng tôi lại bị cô ta gọi đi làm việc.
Tôi vui vẻ đi sang nhà lão Vương.
Thấy tôi đến vào giờ này, anh ấy tưởng tôi có chuyện.
“Có việc gì à?”
“Không, tôi thấy anh hôm nay mua thịt. Thạch Đầu bảo anh nấu thịt không ngon, nên tôi qua giúp làm món thịt cho hai bố con.”
“Thạch Đầu chê tôi nấu không ngon á? Cái miệng thằng nhóc này từ bao giờ sành ăn thế?”
“Cũng được, làm xong nhớ mang một ít về nhà, cô và Lão Lương ăn cùng.”
“Hồ Lệ Tĩnh mua thịt, Lương Khoan bị cô ta gọi đi giúp rồi.”
Tôi nói nhẹ nhàng, không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng rõ ràng thấy trong mắt anh ấy có chút xót xa. Không phải thương hại, mà là xót xa thật sự.
Tôi làm món thịt kho tàu, hai bố con ăn ngon lành như tiệc.
“Dì, dì cũng ăn đi. Thịt kho của dì ngon hơn hẳn của bố cháu. Đây mới gọi là thịt!”
“Bố nấu dở thế mà không thấy cháu bỏ bữa bao giờ. Đã không thích thì sau này đừng ăn cơm bố nấu nữa!”
“Không ăn thì không ăn! Cháu mang lương thực qua để dì nấu cho cháu ăn.”
Tôi cười: “Được thôi, muốn ăn gì cứ bảo dì, dì nấu. Nhưng dì không có thịt đâu, vì phiếu thịt nhà dì đều do chú cháu đưa cho Hồ Lệ Tĩnh rồi.”
Thạch Đầu ngạc nhiên: “Thịt ngon thế, tại sao chú Lương lại mang cho người khác?”
“Thôi, ăn thịt đi, bớt nói lại!” Lão Vương nhét một miếng thịt kho vào miệng Thạch Đầu.
Thạch Đầu vừa nhai vừa nói không rõ: “Nhà cháu có thịt, sau này bố cháu mua thịt, dì cứ đến nấu rồi chúng ta ăn chung.”
Tôi mỉm cười, gắp thêm thịt cho Thạch Đầu.
“Ăn nhiều vào, để còn lớn nhanh.”
“Đừng chỉ nhìn bọn tôi ăn, cô cũng ăn đi.”
Lão Vương gắp một miếng thịt kho cho tôi.
Tôi vui vẻ ăn mà chẳng chút ngại ngần.
Về nhà thì thấy Lương Khoan đã ở đó.