“Cô đi đâu mà giờ này mới về?”
“Tôi đi ăn thịt ở nhà anh Vương.”
Anh ta trố mắt:
“Cô… cô lớn thế này còn sang nhà người ta ăn thịt, không thấy xấu hổ à?”
“Thế anh lớn như vậy mà đi sang nhà Hồ Lệ Tĩnh ăn thịt, anh không thấy xấu hổ chắc?”
“Cô ta mời tôi ăn để cảm ơn, tôi không tiện từ chối.”
“Tôi nấu cơm cho anh Vương và Thạch Đầu, họ giữ tôi lại ăn. Tôi cũng không tiện từ chối.”
Anh ta tức giận: “Cô là phụ nữ đã có chồng, đến nhà đàn ông khác nấu ăn. Cô không biết giữ thể diện à?”
Tôi đáp trả: “Anh là đàn ông đã có vợ, đi làm việc cho nhà người phụ nữ khác. Anh cũng chẳng giữ thể diện gì cả.”
Anh ta nổi đóa: “Cô ấy là vợ của chiến hữu tôi.”
Tôi cười khẩy: “Còn Thạch Đầu là con trai của liệt sĩ.”
Anh ta phừng phừng giận dữ: “Nguyệt Nga, sao cô trở nên cãi cùn như vậy, lý sự như thế từ bao giờ?”
Tôi nhếch môi: “Anh còn biết dùng thành ngữ nữa đấy. Vậy chắc anh cũng biết câu không bùng nổ trong im lặng thì sẽ lụi tàn trong im lặng chứ? Tôi không muốn lụi tàn, nên tôi chọn bùng nổ.”
Lão Vương đã bắt đầu xót xa tôi, coi như tôi sắp thành công. Tôi chẳng buồn nhịn nữa.
Tối hôm đó, cửa nhà tôi bị gõ ầm ầm.
Lương Khoan bật dậy, lao ra mở cửa.
“Anh Lương, em đau bụng quá, phải làm sao bây giờ?”
“Đợi anh mặc đồ, anh đưa em đến bệnh viện.”
Chồng tôi vừa ra khỏi cửa, tôi liền ăn liền một nắm ớt cay rồi uống thêm một gáo nước lạnh.
Quả nhiên, chỉ vài phút sau, dạ dày tôi như bị lửa thiêu đốt.
Tóc ướt sũng, tôi ôm bụng, lảo đảo gõ cửa nhà lão Vương.
“Anh Vương, em đau bụng quá, Lương Khoan đưa Hồ Lệ Tĩnh đi bệnh viện rồi. Em thật sự không biết nhờ ai khác, anh có thể đưa em đi bệnh viện không?”
Tôi ôm bụng ngồi bệt xuống đất, mồ hôi lạnh túa ra liên tục.
“Chờ chút, để tôi mặc đồ, rồi đưa cô đi ngay.”
Lão Vương mặc xong, định đỡ tôi đứng dậy, nhưng tôi đau đến mức không thể đi nổi.
Không còn cách nào khác, anh ấy phải cõng tôi đến bệnh viện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/gam-hoa-doi-lay-hu-tinh/5.html.]
Bác sĩ ngay lập tức cho tôi truyền nước.
“Anh Vương, em đỡ hơn rồi. Lát truyền xong em tự về được, anh về nhà với Thạch Đầu đi, để cậu bé một mình em không yên tâm.”
“Đừng lo, Thạch Đầu rất tự lập. Trước đây tôi đi làm nhiệm vụ, nó cũng ở nhà một mình.”
“Dù vậy cũng không được. Đã để anh đưa em đến bệnh viện nửa đêm thế này, em ngại lắm rồi. Lương Khoan cũng ở bệnh viện, anh giúp em tìm anh ấy, bảo anh ấy đưa em về.”
“Được rồi, cô đợi đây, tôi đi tìm anh ta.”
Khoảng mười phút sau, Lương Khoan cùng lão Vương đến phòng bệnh của tôi.
Nhìn tôi nằm trên giường đang truyền nước, Lương Khoan ngạc nhiên:
“Em bị sao thế? Sao lại phải truyền nước?”
“Chỉ là đau dạ dày chút thôi. Bác sĩ nói không có gì nghiêm trọng. Truyền xong là về được.”
“Không sao là tốt rồi. Truyền xong thì em tự về, anh qua xem Hồ Lệ Tĩnh, cô ấy đau dữ lắm.”
Nói xong, anh ta quay lưng bỏ đi.
Tôi nhìn thấy sự tức giận bùng lên trong mắt lão Vương.
“Anh Vương, anh về trước đi. Em tự về được mà.”
“Còn chút xíu nữa, tôi đợi cô truyền xong rồi cùng về.”
Tôi bắt đầu khóc, nước mắt cứ lặng lẽ rơi.
Đây là lần đầu tiên tôi khóc trước mặt lão Vương.
Anh ấy thấy tôi khóc, lập tức bối rối, lúng túng đến mức nói lắp:
“Cô… cô khóc gì thế? Đừng khóc nữa mà!”
Anh ấy cuống quýt lục tìm trong túi áo, lấy ra chiếc khăn tay rồi đưa cho tôi.
Tôi nhận lấy, rồi càng khóc dữ hơn.
“Anh Vương, anh nói xem, em có điểm nào không bằng Hồ Lệ Tĩnh? Chồng em vì cô ta mà chẳng thèm để ý đến em.”
Lão Vương nhìn tôi khóc, ánh mắt anh ấy cũng đầy đau xót.
“Để tôi gọi lão Lương quay lại.”
Tôi vội ngăn lại: “Thôi đi. Hồ Lệ Tĩnh cũng không dễ dàng gì, cô ấy chỉ có một thân một mình. Để chồng em chăm sóc cô ấy đi.”
Truyền nước xong, tôi đỡ hơn nhiều nhưng vẫn còn yếu, chân run rẩy không vững.
Khi xuống cầu thang, suýt chút nữa tôi ngã nếu không có lão Vương đỡ.
Anh ấy phải dìu tôi đi, tôi mệt mỏi tựa vào người anh ấy.