Gấm Hoa Đổi Lấy Hư Tình
1
Năm 1974, chồng tôi, Lương Khoan, cuối cùng cũng được thăng chức doanh trưởng. Tôi vui mừng được theo chồng lên đơn vị mới. Thế nhưng, niềm vui chẳng được bao lâu, tôi phát hiện ra một người phụ nữ tên Hồ Lệ Tĩnh luôn bám lấy anh. Cô ta thường tìm đến chồng tôi nhờ vả việc này, việc khác. Anh ấy, vì lẽ nào đó, lại luôn sẵn lòng giúp đỡ. Nhìn anh mỗi ngày vất vả gánh nước, bổ củi cho cô ấy, đêm khuya lại đưa cô ấy đi viện, lòng tôi dâng lên một nỗi bực dọc. Đúng là anh là quân nhân, chăm sóc người góa phụ liệt sĩ là điều phải làm, nhưng Hồ Lệ Tĩnh có vấn đề gì sao cứ tìm đến anh mãi? Trong cả khu, sao chỉ có anh được nhờ vả?
Tôi đã thẳng thắn cảnh cáo chồng: "Từ giờ đừng giúp cô ta nữa."
"Nếu không có anh, thì sẽ có người khác."
Kết quả, anh trách tôi ích kỷ, thiếu lòng thương cảm. Anh nói: "Anh là chiến hữu của chồng cô ta. Chồng cô ta đã hy sinh, anh có bổn phận chăm sóc mẹ con họ." "Trong khu này, có biết bao nhiêu người phụ nữ đang nuôi con nhỏ, thật sự rất đáng thương. Em là vợ lính, em cũng nên cùng anh quan tâm, giúp đỡ họ."
Tôi giận hỏi: "Trong khu này chỉ có mình anh là chiến hữu của chồng cô ta sao? Giúp đỡ người khác không thể mãi chỉ có một mình anh làm được!"
Anh phản bác: "Em nói gì vậy, Nguyệt Nga? Nếu có người khác giúp đỡ, cô ấy đâu cần phải nhờ anh?"
Tôi tiếp tục hỏi: "Tại sao người khác không giúp? Chẳng lẽ tư tưởng giác ngộ của họ thấp, chỉ có mình anh là cao?"
Anh đáp: "Đừng nói lung tung, đừng vu khống đồng đội của anh. Chỉ là họ quá bận bịu với công việc gia đình, không có thời gian rảnh rỗi để giúp thôi."
Tôi bực tức: "Vậy cả khu này chỉ có nhà mình không bận sao? Vậy anh mau bổ củi, gánh nước đi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/gam-hoa-doi-lay-hu-tinh/1.html.]
Anh định nói gì đó thì giọng yếu ớt của cô ta vang lên ngoài cửa: "Anh Lương ơi, nhà em hết củi rồi, bể nước cũng cạn nữa…"
Lòng tôi bừng bừng giận dữ. Đúng là người phụ nữ này dai dẳng, không buông tha. Tôi kéo tay chồng lại, quát lên: "Không được đi!"
Anh không kiên nhẫn: "Nguyệt Nga, cô ấy là người thành phố. Việc nặng nhọc như vậy, cô ấy chưa từng làm bao giờ."
Tôi phẫn uất: "Vì cô ấy chưa từng làm, nên cô ấy có quyền sai chồng người khác làm thay sao? Nhà mình còn chưa bổ củi xong!"
"Em cũng biết bổ mà!"
"Nhà mình nước cũng cạn rồi!"
"Những việc này em vẫn làm quen rồi."
Tôi tức đến mức không thể chịu nổi. Tôi và Lương Khoan coi như thanh mai trúc mã, cùng nhau trải qua những năm tháng khó khăn. Trước khi anh được làm doanh trưởng, tôi đã ở quê nhà chăm sóc cha mẹ và các em anh. Cha mẹ anh sức yếu, các em còn nhỏ, mọi việc trong nhà đều do một tay tôi lo liệu. Nhà đông người, lao động ít, lương anh cũng không cao. Tôi làm việc quần quật, ngày nào cũng kiếm mười công điểm như đàn ông. May mắn có sự giúp đỡ của nhà mẹ đẻ, cuộc sống mới tạm ổn. Đến khi các em anh trưởng thành, tôi mới đỡ phần nào gánh nặng. Khi anh được thăng chức doanh trưởng, cả nhà anh đều cảm thấy áy náy với tôi, mong tôi theo anh lên đơn vị. Tôi cũng rất vui vẻ. Thế nhưng, cuộc sống ở đây lại đầy bất ngờ. Có một người phụ nữ chen ngang cuộc sống của tôi và chồng tôi, mọi thứ đều có cô ấy.
Nhìn bóng lưng chồng khi anh rời đi, tôi bực tức muốn nổ tung. Chỉ vì tôi đảm đang, nên anh ta có quyền thản nhiên đi giúp đỡ người phụ nữ khác, còn đẩy hết việc về cho tôi sao? Đảm đang cũng là một tội lỗi sao? Tôi chỉ muốn thốt lên lời căm phẫn. Người đàn ông này là chồng tôi sao? Không thương vợ mình, lại đi thương người khác. Não anh bị gì rồi?