Em Bé Minh Tinh Của Tướng Quân
Chương 4
Sau khi hoàn thành bữa ăn, cả hai ngồi lại một chút trong không gian ấm cúng của nhà hàng, nhưng Arden đã cảm thấy hơi choáng váng. Rượu vang, dù chỉ là một loại nhẹ, nhưng do cậu không phải là người uống rượu thường xuyên, đã khiến cậu hơi say mềm. Cảm giác lâng lâng khiến Arden không thể kìm được, đôi mắt cậu dần trở nên nặng nề, và chỉ một lúc sau, cậu đã ngủ gật ngay trên ghế.
Leonardo nhận thấy ngay sự thay đổi trên khuôn mặt của Arden. Anh nhẹ nhàng giúp Arden đứng dậy, kéo áo khoác của cậu lên rồi đưa cậu ra ngoài xe. Khônh khí buổi tối và ánh đèn đường mờ ảo chỉ làm cho tình huống trở nên yên bình hơn, khi Arden dựa vào vai Leonardo, hoàn toàn không biết mình đang được đưa về đâu. Cậu ngủ say sưa, đôi lúc đầu tựa vào vai Leonardo, và tất cả những gì cậu có thể cảm nhận lúc này là sự an toàn và ấm áp.
Chiếc xe Rolls-Royce lăn bánh qua những con phố vắng, dừng lại trước tòa chung cư của Arden. Leonardo nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ thở nhẹ, rồi quay sang nhìn Arden đã ngủ say. Không chút ngần ngại, Leonardo bế Arden ra khỏi xe, đưa cậu lên nhà, cẩn thận đặt cậu xuống giường.
Khi Leonardo bế Arden vào phòng, cậu hơi mơ màng, đôi mắt nửa mở nửa khép, môi mấp máy như thể đang nói gì đó. Một tay bám vào chiếc áo khoác của Leonardo, tay kia vung vẫy ra, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.
Arden lè nhè nũng nịu: “Sữa… sữa… Anh ơi, em muốn uống sữa…” Giọng nói của cậu nhỏ nhẹ, nhưng đủ để Leonardo nghe rõ.
Leonardo liếc qua, đôi mắt anh lạnh lùng, không chút do dự: “Em đã uống đủ rồi, đừng làm loạn.” Anh nhẹ nhàng nhưng kiên quyết đặt Arden lên giường, chỉnh lại chiếc chăn, phủ lên người cậu.
Arden hờn dỗi, mắt ngấn lệ, nhưng vẫn chìm dần vào giấc ngủ, cảm giác say khiến cậu không thể chống cự. Leonardo đứng bên giường, nhìn Arden một lúc lâu. Một sự kiên nhẫn lạ thường hiện rõ trên khuôn mặt anh, nhưng vẫn không có dấu hiệu nào cho thấy anh sẽ nhượng bộ.
…
Leonardo đứng bên cửa sổ, ánh sáng mờ nhạt của buổi đêm chiếu qua, tạo ra những bóng đổ dài trên sàn. Cầm chiếc điện thoại trong tay, anh nghe mệnh lệnh từ đầu dây bên kia. Giọng nói ấy lạnh lùng, không chút cảm xúc, ra lệnh rõ ràng, mạnh mẽ: “Bây giờ trở về Tây Ban Nha đi.”
[Tác giả: Fernando el Joven de Aragón này mọi người qua “Khi nhà vua nghiêng mình vì em” để cảm nhận nha=)))]
Đôi mắt Leonardo dường như đã quen với việc nhận lệnh, nhưng vẫn có một sự nghiêm túc trong từng cử chỉ của anh. Anh cúi đầu, khẽ nhắm mắt một chút, như đang ngẫm lại nội dung cuộc trò chuyện. Trong lúc ấy, tiếng nói của người bên kia điện thoại tiếp tục vọng đến, nhưng Leonardo không hề vội vã.
Arden, mặc dù vẫn còn đang mơ màng trong giấc ngủ, nghe thấy tiếng của Leonardo đang trả lời điện thoại. Cậu không thể hiểu hết nội dung cuộc gọi, nhưng cảm nhận được sự nghiêm nghị trong giọng nói của Leonardo. Có điều gì đó rất khác trong bầu không khí này, một cảm giác như mọi thứ sắp thay đổi.
Leonardo trả lời bằng giọng điềm tĩnh, không chút do dự: “Tôi sẽ thu xếp ngay.” Anh ngắt điện thoại và quay lại nhìn Arden một lần nữa. Cảm giác nhẹ nhàng nhưng quyết đoán, anh không muốn Arden tỉnh dậy lúc này, để cậu có thể tiếp tục ngủ yên.
Không khí trong phòng trở nên im lặng đến lạ thường, như thể thời gian bỗng chậm lại. Chỉ còn lại những âm thanh mơ hồ từ ngoài cửa sổ, và ánh mắt của Leonardo vẫn dõi theo Arden, như một tảng đá vững chãi, không hề d.a.o động. Cái nhìn ấy, mặc dù không nói ra lời, nhưng lại có sức nặng vô hình, như thể thấu hiểu mọi điều trong tâm hồn cậu.
Cậu cảm nhận một sự ấm áp lướt qua, từ từ lan tỏa đến mọi ngóc ngách trong cơ thể. Ngay sau đó, một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên trán cậu, không gấp gáp, chỉ là một cái chạm thoáng qua, như muốn truyền đạt một điều gì đó khó nói.
Mặc dù Arden không mở mắt, nhưng cảm giác ấy lại đọng lại trong lòng cậu. Đó là sự nhẹ nhàng, đầy quan tâm, như thể không cần nói gì thêm, chỉ cần hiện diện ở đó là đủ. Cảm giác ấm áp ấy xoa dịu những nỗi lo trong lòng cậu, khiến cậu cảm thấy an toàn, dù cậu vẫn chưa hiểu hết mọi chuyện đang diễn ra.
________________________________________
Sáng hôm đó, khi Arden mở mắt, cậu nhận thấy xung quanh vắng lặng. Không có tiếng động, không có ai trong phòng. Cảm giác vắng vẻ tràn ngập không gian, và cậu đưa tay sờ vào chiếc tủ đầu giường. Một tờ giấy nhỏ được đặt ngay ngắn trên đó, với những chữ viết gọn gàng của Leonardo.
“Đã có việc phải đi, sẽ quay lại sớm.”
Câu viết ngắn gọn nhưng lại chứa đựng sự thiếu vắng, như một lời xin lỗi lặng lẽ. Arden nhìn tờ giấy một lúc, cảm giác nhẹ nhàng nhưng cũng có chút hụt hẫng. Việc Leonardo không có nhiều thời gian dành cho cậu là chuyện thường xuyên, Arden đã quen với điều đó. Cậu hiểu rõ tính chất công việc của Leonardo, với những chuyến đi đột xuất và lịch trình dày đặc. Nhưng dù vậy, vẫn không thể phủ nhận một cảm giác thiếu thốn, như thiếu đi sự hiện diện của ai đó luôn quan trọng và gần gũi trong cuộc sống của mình.
Arden thở dài, đưa tay rời khỏi giường. Mọi thứ dường như vẫn như cũ, chỉ có cảm giác thiếu vắng người bên cạnh. Cậu đứng dậy và nhìn quanh một lượt, rồi nghe thấy tiếng chuông cửa từ xa. Tiếng động quen thuộc ấy là dấu hiệu của một ngày mới lại bắt đầu. “Chị quản lý…” Arden khẽ gọi trong lòng, biết rằng ngày hôm nay lại sẽ như bao ngày khác.
Arden mở cửa, chậm rãi bước ra ngoài, mắt vẫn còn hơi ngái ngủ. Khi chị quản lý đứng đó, ánh mắt của cô lướt qua căn phòng vắng vẻ và câu hỏi quen thuộc vang lên: “Người đàn ông đó có ở đây không?”
Hôm nay, quản lý khác hẳn mọi ngày. Khi Arden mở cửa, không có tiếng mắng mỏ hay lời lẽ chê bai như thường lệ. Thay vào đó, giọng nói của cô dịu dàng và nhẹ nhàng, như một làn gió êm dịu thổi qua căn phòng. Ánh mắt của quản lý không còn sắc bén hay khắc nghiệt nữa, mà là một sự quan tâm kín đáo, nhẹ nhàng lướt qua Arden.
Arden nhìn chị quản lý một lúc, rồi trả lời một cách đơn giản: “Không có.”
Quản lý nhìn vào khuôn mặt của Arden, ánh mắt có chút tò mò lẫn lo lắng khi nhận thấy sự im lặng trong câu trả lời của cậu. Cô không vội hỏi thêm, nhưng một câu hỏi bật ra khỏi miệng: “Đi rồi sao?”
Arden cười nhẹ, một nụ cười thoáng qua nhưng đầy ẩn ý, rồi trả lời chị quản lý với giọng điệu bình thản: “Đi rồi, chị vào đi.” Cậu lùi lại một bước, ra hiệu cho chị quản lý tiến vào.
Chị quản lý ngồi xuống chiếc sofa, thở dài một hơi, rồi bắt đầu kể lể một cách không giấu giếm. Cô nhìn Arden, mặt nhăn nhó và tiếp tục lầm bầm, “Ôi giời ơi, hôm qua khi mà chị bước xuống khỏi chiếc Rolls-Royce, là tất cả mọi người xung quanh đều ồn ào hết cả lên. Họ nhìn chị với ánh mắt như kiểu phát hiện ra bí mật gì lớn lắm. Sáng nay khi đi làm, chẳng ai chịu buông tha, cứ hỏi chị: ‘Chị có phải vừa cặp đại gia không?’ ‘Cặp Sugar Daddy ở đâu vậy?’ ‘Cuộc sống giờ tốt hơn không?’ Nói chung là kiểu họ cứ nghĩ chị đang sống trong thế giới của những người giàu có, mà không hiểu là chị chỉ đang làm công việc của mình thôi.”
Quản lý lại ngẩng đầu lên, giọng điệu buồn bã hơn, “Chứ còn gì nữa, mọi người cứ khinh chị như thế, nói đủ thứ lời khó nghe. Cái gì mà ‘cuộc sống tốt hơn’, ‘chị cặp ai rồi’, ‘chị đang dùng tiền của ai’, kiểu như vậy. Chị cảm thấy bực lắm, nhưng mà cũng đành nhắm mắt cho qua.”
Cô tiếp tục lắc đầu, mặt nhăn nhó như thể những lời nói kia vẫn văng vẳng bên tai. Arden, trong khi đó, vẫn đứng bên bàn bếp, tay cầm cốc, rót nước một cách từ tốn. Lúc này, cậu không nhịn được, bỗng bật cười một cách sảng khoái, như thể vừa nghe thấy một câu chuyện hài hước.
Cậu nghĩ thầm trong đầu, “Giờ thì hiểu sao họ là hàng xóm của chị rồi.”
Cậu nở nụ cười tươi, giọng điệu đầy vẻ nghịch ngợm: “Sao chị không trả lời là được nhiều tiền lắm, họ có muốn lấy một chút không mà sao quan tâm quá vậy?”
Quản lý vẫn ngồi đó, vẻ mặt khó chịu, mắt nhìn xuống sàn như đang suy nghĩ về những lời xì xào của mọi người. Cô tiếp tục lắc đầu, không giấu nổi sự mệt mỏi. Nhưng khi nghe Arden nói xong, một chút ngạc nhiên lại thoáng qua trong ánh mắt cô, và rồi lại nhíu mày, giọng nói pha lẫn sự tò mò.
“Nhưng mà chị có cặp đại gia thật đâu mà biết được,” cô nói, giọng có chút bối rối nhưng vẫn không thể ngừng hỏi. “Em nói thật đi, người đàn ông đó là ai, tại sao giàu như vậy?”
Arden vẫn giữ nguyên nụ cười tươi, không chút ngần ngại. Cậu đặt cốc nước xuống, nhìn quản lý một cách đầy nghịch ngợm, giọng điệu như thể đang giỡn chơi, “Chị tò mò cái gì vậy? Em làm gì có quyền tiết lộ bí mật đâu. Anh ấy có thể là ai chứ?”
Quản lý đang định mở miệng hỏi thêm, nhưng ánh mắt vô tình lướt qua chiếc đồng hồ trên tay. Cô bỗng giật mình, bật dậy như nhớ ra điều gì quan trọng.
“Thôi chết, muộn rồi!” cô vội vã nói, giọng hối thúc. “Không hỏi nữa, đi thôi! Bây giờ chúng ta phải đến địa điểm quay quảng cáo ngay. Quảng cáo mới, không được trễ đâu!”
Arden ngước nhìn, vẻ mặt vẫn bình thản, nhưng cũng từ tốn đặt cốc nước xuống bàn bếp. “Lại là quảng cáo nữa à? Chị không thấy em cần được nghỉ một chút sao?”
“Đừng có lý sự! Nghỉ ngơi gì mà nghỉ ngơi, hợp đồng đã ký rồi, em mà làm chậm trễ là ảnh hưởng đến bao nhiêu người. Đi nhanh lên, không là chị để em tự đi đấy!” Quản lý vừa nói vừa kéo tay Arden ra ngoài, giọng nói đầy nghiêm túc nhưng không giấu được sự vội vã.
Arden thở dài một cách phô trương, nhưng vẫn ngoan ngoãn bước theo. Cậu nhìn quản lý, cười nhẹ: “Rồi, rồi, em biết rồi. Đi thì đi, nhưng lát nữa chị mời em ăn gì ngon nhé.”
…
Arden và chị quản lý vừa bước xuống tầng hầm của tòa chung cư, ánh sáng từ những ngọn đèn neon trong gara phản chiếu lên chiếc Porsche 911 Turbo S màu bạc của cậu, khiến nó càng thêm nổi bật giữa những chiếc xe khác. Chiếc xe này là niềm tự hào của Arden, một món quà cậu tự thưởng cho bản thân, đại diện cho gu thẩm mỹ tinh tế và tình yêu dành cho tốc độ.
Khi Arden vừa định bước tới xe để kiểm tra, điện thoại trong túi cậu bất chợt reo lên. Cậu nhấc máy, và đầu dây bên kia là một giọng nói nghiêm nghị từ cảnh sát giao thông:
“Thưa ngài Arden, chiếc Porsche 911 Turbo S của ngài với biển số [xxx] đã vi phạm quy định vì không gia hạn bảo hiểm đúng hạn. Theo luật, chiếc xe này sẽ bị tạm ngừng lưu hành trong 7 ngày tới. Vui lòng gia hạn bảo hiểm ngay để tránh ảnh hưởng đến việc sử dụng.”
Arden đứng khựng lại, ánh mắt rời khỏi chiếc xe yêu quý để nhìn về phía chị quản lý, mặt đầy vẻ bối rối.
“Chết thật, sao cái bảo hiểm xe của em lại quên gia hạn nhỉ?!” Arden thốt lên, vừa bực mình vừa lo lắng.
Chị quản lý nghe xong, chỉ thở dài, giọng lạnh tanh: “Cậu thiếu gia à, đây là chiếc xe của cậu, không phải của tôi. Đừng có bắt tôi chịu trách nhiệm luôn cả việc gia hạn bảo hiểm chứ. Cái này là lỗi của cậu rồi.”
Arden nhăn nhó, lầm bầm: “Em bận quá, ai mà nhớ nổi mấy cái hạn bảo hiểm chứ… Thôi được, để em gọi bên bảo hiểm xử lý.”
Chị quản lý liếc nhìn cậu, lắc đầu: “Cậu lúc nào cũng ‘bận’!”
Arden không đáp, chỉ quay lại nhìn chiếc Porsche của mình với ánh mắt đầy tiếc nuối. Chiếc xe giờ đây bị “đóng băng” bởi lệnh tạm ngừng lưu hành, khiến cậu phải tạm chia tay với niềm đam mê lái xe trong cả tuần tới.
Arden thở dài, cảm giác bất lực khi phải giải quyết vấn đề bảo hiểm cho chiếc Porsche 911 của mình. Cậu quay người lại, định bước vào thang máy, nhưng ánh mắt của cậu đột ngột dừng lại khi nhìn thấy một chiếc Rolls Royce Cullinan màu trắng ngà đậu ngay đó, ở góc gara.
Điều đặc biệt là biển số của chiếc xe. Nó không giống bất kỳ biển số nào cậu từng thấy. Biển số mang một dãy chữ cái và số rất lạ: “L5-8888”. Dãy số này thật sự không dễ dàng quên, và khi nhìn vào đó, Arden lập tức nhận ra ngay: Đây là chiếc xe của Leonardo.
Arden chưa bao giờ để ý kỹ đến chiếc xe này, có lẽ vì nó thường xuyên được đỗ ở đây. Dù sao thì, Leonardo cũng thường xuyên ghé qua penthouse của cậu, và cậu cũng không để tâm đến chiếc xe của anh ta. Nhưng hôm nay, khi thấy biển số đó, Arden bất ngờ nhận ra rằng chiếc xe này thật sự là của Leonardo. Cậu đứng đó vài giây, nhìn chiếc Rolls Royce với cảm giác không rõ ràng—không phải là cảm giác bực bội hay khó chịu, mà chỉ đơn giản là sự bất ngờ.
“Sao đứng đơ ra đó vậy? Còn không mau nhanh lên, sắp muộn rồi!!” Quản lý la mắng, giọng đầy vẻ vội vã, làm Arden giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ mơ màng của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/em-be-minh-tinh-cua-tuong-quan/chuong-4.html.]
Arden lập tức bật dậy, quay lại nhìn quản lý, tay giơ lên ngăn lại. “Chị đợi em một chút,” cậu nói, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên với một ý tưởng tinh quái.
Quản lý chỉ kịp nhíu mày, nhưng Arden đã nhanh chóng lấy điện thoại ra và gọi cho Leonardo. Cậu biết chắc chắn rằng Leonardo sẽ không từ chối, dù anh ấy đang ở đâu.
Điện thoại reo lên vài giây, và rồi đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm ấm quen thuộc của Leonardo, nhẹ nhàng nhưng đầy sự chú ý: “Có chuyện gì vậy?”
Chưa kịp nghe lời chào, giọng nói của Arden từ đầu dây bên này đã vang lên, có chút nũng nịu và không thiếu phần trách móc: “Xe của em bị cấm lưu hành rồi.”
Leonardo im lặng trong giây lát, dường như bị bất ngờ bởi cách nói của Arden, nhưng cũng không khó để nhận ra sự bình tĩnh trong câu trả lời của anh: “Em không gia hạn bảo hiểm?”
Giọng ừm nhẹ nhàng vang lên từ đầu dây bên Arden nghe buồn thiu, như thể cậu không muốn nhắc đến chuyện này nhưng lại không thể giấu được sự thất vọng: “Ừmmm…”
Leonardo cười nhẹ qua điện thoại, âm thanh trầm ấm vang lên rõ ràng trong không gian yên tĩnh. “Vậy muốn điều gì?” Giọng anh mang theo sự tinh nghịch, như thể đang trêu đùa Arden.
Giọng Arden vang lên, có chút ngập ngừng nhưng cũng đầy quyết tâm: “Em… muốn lái chiếc Cullinan.”
Leonardo im lặng một chút, rồi giọng anh vang lên qua điện thoại, trầm ấm và không thiếu phần dễ chịu: “Được, gọi người mang chìa khoá cho em.”
Arden cúp máy, nhìn vào màn hình điện thoại một cách thỏa mãn, cảm giác vui vẻ lướt qua mặt cậu. Cậu không thể giấu nổi nụ cười tươi tắn trên môi, như thể vừa giành chiến thắng trong một trận đấu nhỏ.
Quản lý nhìn Arden, đôi mắt không giấu nổi sự tò mò. Cô hỏi với vẻ ngạc nhiên: “Sao vui vẻ vậy? Không phải nên vội vì muộn giờ rồi sao?”
Quản lý nhìn Arden, đôi mắt tò mò hơn bao giờ hết, rồi lại liếc nhìn chiếc Rolls Royce Cullinan mà Arden chỉ. Cô nhướn mày, vẻ mặt không khỏi hoài nghi: “Cái này là…?”
Arden cười khà khà, tựa như một đứa trẻ đang chuẩn bị thực hiện một trò đùa lớn. “Khà khà… Chúng ta sẽ đi chiếc xe này”
________________________________________
Chiếc Rolls Royce Cullinan màu trắng ngà lướt qua những con phố của thủ đô Paris với vẻ uyển chuyển và thanh thoát. Ánh nắng chiều nhẹ nhàng phản chiếu trên bề mặt bóng loáng của chiếc xe, khiến chiếc xe như một viên ngọc quý tỏa sáng giữa không gian thành phố. Những tòa nhà cổ kính với kiến trúc Parisian thanh thoát chạy dọc theo đường, và những quán cà phê ngoài trời đang nhộn nhịp, nhưng ánh mắt của mọi người vẫn không thể rời khỏi chiếc xe sang trọng này khi nó di chuyển qua.
Tiếng động cơ của Cullinan vang lên nhẹ nhàng, như một giai điệu sâu lắng trong buổi chiều yên tĩnh. Những chiếc bánh xe lăn qua những con đường rải sỏi, tạo nên những tiếng xào xạc nhẹ nhàng, gần như hòa vào nhịp sống chậm rãi của Paris. Đèn đường bắt đầu sáng lên khi ánh hoàng hôn lịm dần, tạo thành một khung cảnh hoàn hảo, nơi chiếc Rolls Royce Cullinan trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Quản lý ngồi bên cạnh, dựa vào ghế, thở dài một hơi, rồi không kìm được sự tò mò, quay sang Arden. “Mệt quá đi… Nhưng mà chị vẫn thắc mắc…”
Arden vừa lái xe, tay nhẹ nhàng trên vô lăng, nhưng câu trả lời của cậu lại đầy vẻ đùa cợt. Cậu quay sang nhìn quản lý, nở một nụ cười tinh quái. “Chị tò mò ít thôi, sao không tò mò về nhan sắc của em?” Cậu nhướng mày, giọng điệu lém lỉnh khiến quản lý không khỏi bật cười.
Quản lý bật cười trước câu nói của Arden, rồi lắc đầu, ánh mắt đầy vẻ giễu cợt. “Chị khen nhan sắc của cậu nhiều rồi, để cho chị tò mò cái khác đi,” cô đáp lại, giọng điệu vui vẻ nhưng không kém phần châm biếm.
Một tiếng “RẦM” vang lên mạnh mẽ khi chiếc Mercedes bất ngờ đ.â.m vào đuôi chiếc Rolls Royce Cullinan. Cả chiếc xe đều rung lên, và Arden lập tức đạp phanh, tay nắm chặt vô lăng. Quản lý bên cạnh bị bất ngờ, cơ thể hơi chồm về phía trước do sự va chạm đột ngột.
Cả hai im lặng trong giây lát, nhìn vào gương chiếu hậu, nơi chiếc Mercedes đang dừng lại, và một người lái xe bước ra, vẻ mặt có chút tức giận. Arden thở dài, rồi quay sang quản lý, miệng lẩm bẩm: “Thật là đen đủi.”
Quản lý hoảng hốt nhìn ra ngoài, rồi quay sang Arden với vẻ mặt lo lắng: “Chúng ta phải làm gì đây? Mọi thứ không ổn rồi…”
Arden lấy chiếc khăn quàng cổ từ ghế sau, quấn nó quanh cổ mình một cách điêu luyện, che kín khuôn mặt chỉ để lộ mỗi đôi mắt sắc bén. Cậu bước xuống xe, ánh mắt lạnh lùng quan sát chiếc Mercedes bị đ.â.m vào đuôi chiếc Rolls Royce Cullinan.
Quản lý nhìn theo, trong lòng không khỏi lo lắng, nhưng cũng biết Arden sẽ giải quyết ổn thỏa mọi chuyện. Cô vội vã mở cửa xe, chuẩn bị bước ra, nhưng Arden giơ tay ngăn lại. “Chị ở trong xe, để em xử lý.”
Người đàn ông từ chiếc Mercedes bước xuống, dáng vẻ tự tin, có thể nói là một người đã quen với những tình huống căng thẳng như thế này. Anh ta ăn mặc lịch sự, bộ suit đắt tiền, nhưng vẻ mặt lại đầy kiêu ngạo. Anh ta quét mắt nhìn Arden từ trên xuống dưới, và không mất thời gian, lập tức lên tiếng với thái độ chẳng mấy thân thiện.
“Cậu không thấy chiếc xe của tôi sao? Cậu đ.â.m vào tôi thì có! Cậu cần phải chịu trách nhiệm.” Người đàn ông quắc mắt, không hề có vẻ gì là nhận lỗi về phần mình.
Arden đứng thẳng, tay vẫn nắm chặt chiếc khăn quàng cổ, không hề vội vã đáp lại. Cậu nhìn thẳng vào mắt người kia, ánh mắt lạnh lùng không có một chút cảm xúc, như thể không hề bị ảnh hưởng bởi lời nói của đối phương.
“Anh nghĩ tôi tông vào xe anh sao?” Arden khẽ cười, nhưng nụ cười ấy không chút ấm áp. “Anh có chắc mình là người đúng không? Tôi nghĩ tôi không cần phải giải thích thêm.”
Người đàn ông từ chiếc Mercedes liếc nhìn Arden, vẻ khinh thường không giấu diếm. Anh ta nhìn Arden, nhận ra cậu nhỏ nhắn hơn mình, và càng thêm tự tin vào sự ưu thế về thể hình cũng như sự ngạo mạn của mình. Anh ta hừ một tiếng, miệng nhếch lên đầy vẻ coi thường.
“Cậu nghĩ mình là ai mà có thể lên giọng như thế?” Người đàn ông nói, giọng chứa đầy sự chế giễu. “Cậu chắc không biết mình đang đứng ở đâu đâu nhỉ? Xe của tôi đ.â.m vào xe cậu, có lẽ cậu nên biết ơn tôi vì đã không phá hỏng nó hoàn toàn.”
Arden cau mày, cảm giác khó chịu dâng lên khi nghe lời lẽ thiếu tôn trọng của người đàn ông. Cậu ít khi phải đối mặt với những kiểu người trơ trẽn như vậy, và lần này, cậu không biết phải trả lời thế nào cho hợp lý. Mọi thứ đang diễn ra quá nhanh, và chỉ một thoáng ngập ngừng, quản lý của Arden đã không thể ngồi yên.
“Anh rõ ràng đ.â.m vào xe của chúng tôi!” Quản lý hét lên, giọng sắc lạnh và đầy tức giận, không thể chịu nổi thái độ khinh miệt của người đàn ông kia nữa.
Người đàn ông từ chiếc Mercedes quay lại, ánh mắt đầy ngạc nhiên lẫn sự bực bội, như thể không hiểu vì sao một người phụ nữ lại dám nói chuyện với anh ta theo cách đó. Nhưng quản lý không để cho anh ta có cơ hội phản bác, tiếp tục chỉ vào chiếc Rolls Royce.
“Không chỉ đ.â.m vào xe của chúng tôi mà còn làm nó bị hư hại. Anh không thể cứ đứng đó mà nói càn như vậy được!” Quản lý nói tiếp, tay chỉ vào chiếc xe, thể hiện rõ sự không hài lòng.
“Anh có tiền đền hay không?” Quản lý tiếp tục lớn giọng, không hề lùi bước, ánh mắt đầy sự kiên quyết và không kém phần thách thức. Cô không thể để cho người đàn ông này coi thường Arden và cả chiếc Rolls Royce, đặc biệt là trong tình huống này.
Người đàn ông từ chiếc Mercedes cố gắng tỏ ra tự mãn, nhìn chiếc Rolls Royce Cullinan và nói với vẻ coi thường: “L5-8888…xe của cô đẹp đấy, nhưng chỉ có những người không hiểu gì về đẳng cấp mới chọn thứ này. Một chiếc xe Mercedes như của tôi mới là sự lựa chọn thật sự thông minh và tinh tế. Cô cứ thử nghiên cứu xem.”
Quản lý, không muốn mất thêm thời gian, tiếp tục lớn tiếng: “Đừng vòng vo, anh có thể đền hay không?”
Người đàn ông từ chiếc Mercedes nhíu mày, không ngờ quản lý lại có thái độ kiên quyết như vậy. Anh ta hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh trước sự đối đầu rõ ràng này, nhưng vẫn không kìm được sự mỉa mai: “Cô đừng tưởng chỉ vì có một chiếc xe đắt tiền là có thể đòi hỏi thế này. Cô có biết tôi là ai không?”
Quản lý không hề bị khuất phục, giọng cứng rắn hơn nữa: “Tôi không quan tâm anh là ai. Xe của anh đ.â.m vào xe của chúng tôi, anh phải chịu trách nhiệm. Câu hỏi của tôi rất đơn giản: anh có đền không?”
Arden thở dài, ánh mắt vẫn lạnh lùng dõi theo sự căng thẳng giữa quản lý và người đàn ông từ chiếc Mercedes. Cậu vẫn giữ chiếc khăn quàng cổ trên mặt, chỉ lộ ra đôi mắt sắc bén. Cậu nghĩ thầm, “Đúng là tên điên, không hiểu tình huống đang diễn ra.”
Arden bất ngờ bị vỗ nhẹ vào lưng, làm cậu hơi lùi lại một bước. Cậu quay đầu lại, mắt sắc bén nhìn người vừa lên tiếng. Một cô gái, khoảng độ tuổi đôi mươi, tóc dài và mặc bộ váy xuông trắng, đứng trước mặt cậu. Đôi mắt cô sáng lên như thể nhận ra ai đó quan trọng. Cô không giữ được sự bình tĩnh, hét lớn tên cậu: “Arden!!! Anh Arden!!”
Arden cảm thấy một chút ngột ngạt khi sự chú ý đột ngột đổ dồn vào mình. Chuyện chiếc Mercedes đ.â.m vào Rolls Royce giờ không chỉ là vấn đề giữa cậu và người lái xe kia nữa, mà cả đám đông xung quanh đã biến nó thành một màn trình diễn không mong muốn. Những chiếc điện thoại bật lên, chụp ảnh, quay video. Cả thành phố Paris lúc này như đang theo dõi tình huống căng thẳng này.
Những tiếng xì xào bắt đầu vang lên trong đám đông. Câu chuyện về chiếc xe đắt tiền giờ đã trở thành đề tài hot, và ngay cả người đàn ông từ chiếc Mercedes cũng cảm nhận được sức nóng của sự chú ý này. Ánh mắt của anh ta đầy bực bội và tức giận, nhưng giờ thì không thể nào rút lui khỏi tình huống này.
Arden nhìn quanh, cảm giác nổi tiếng vốn không phải là điều cậu mong muốn trong thời điểm này. Cậu quay lại, thấy cô gái vẫn đang vẫy tay, giọng nói ngập tràn sự phấn khích: “Anh Arden! Anh thật sự là Arden, phải không? Em là fan của anh từ lâu rồi!”
Arden khẽ nhướng mày, không có vẻ gì là mừng rỡ. Cậu đáp lại với một nụ cười khách sáo, rồi quay sang quản lý, ánh mắt ra hiệu cô giải quyết đám đông. Quản lý nhanh chóng tiến lại gần, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực: “Xin mọi người im lặng, không phải lúc để làm phiền. Anh Arden đang có việc quan trọng.”
Cô gái vẫn không bỏ cuộc, thậm chí còn tiến thêm một bước: “Anh Arden, em có thể chụp một bức ảnh với anh không? Chỉ một bức thôi ạ!”
Đám đông vẫn xôn xao, những tiếng chụp ảnh và quay video càng lúc càng nhiều. Mọi chuyện giờ đã không thể kiểm soát được như trước. Arden đứng im, đôi mắt sắc lạnh nhưng không nói gì. Cậu cảm thấy rằng dù có giải quyết thế nào đi nữa, sự việc này sẽ chẳng thể kết thúc yên ổn cho đến khi mọi người đã có đủ thông tin để làm tin tức của ngày.
Quản lý nhanh chóng bước lên trước, tạo thành một lá chắn vững vàng giữa Arden và đám đông đang ngày càng đông lên. Cô ra hiệu cho mọi người im lặng, giọng cứng rắn nhưng đầy quyền lực: “Mọi người làm ơn dừng lại. Đây không phải lúc để gây rối.”
Cô không ngần ngại bước tới trước, ngăn cản những ai muốn tiến lại gần, đồng thời dùng cơ thể mình để che chắn cho Arden. Mặc dù biết rõ rằng càng gây sự chú ý càng khiến mọi thứ trở nên tồi tệ, nhưng cô cũng hiểu rằng lúc này, việc bảo vệ Arden khỏi sự xâm nhập quá mức của công chúng là điều quan trọng nhất.
Arden nhận ra tình hình không thể kéo dài thêm nữa. Đám đông đang dần tụ tập đông, những chiếc điện thoại liên tục bật sáng, và mọi chuyện đang biến thành một cuộc tranh cãi không hồi kết. Cậu cần phải giải quyết sự việc một cách nhanh chóng trước khi mọi thứ vượt quá tầm kiểm soát.
Quản lý nhận ra ngay lập tức và vội vã tiến lại gần Arden, ra hiệu cho cậu. “Đi thôi, chúng ta không thể tiếp tục ở đây nữa.”
Arden không còn cách nào khác, cậu liếc nhìn người đàn ông từ chiếc Mercedes, ánh mắt lạnh lùng nhưng không nói gì. Cậu hiểu rằng tên này sẽ không dễ dàng chịu thua, nhưng không có thời gian để tranh cãi thêm nữa.
Cậu bước nhanh về phía chiếc Rolls Royce Cullinan, trong khi quản lý tiếp tục che chắn cho cậu khỏi những ánh mắt tò mò xung quanh. Đám đông có vẻ bắt đầu xôn xao, và những tiếng thì thầm, bàn tán lại vang lên.