Em Bé Minh Tinh Của Tướng Quân

Chương 3

Chiếc Rolls-Royce Phantom từ từ tiến vào trường quay, thân xe bóng loáng phản chiếu ánh sáng lấp lánh. Màu sơn đen tuyền của xe toát lên vẻ uy nghi và sang trọng. Chiếc xe lướt nhẹ nhàng, gần như không phát ra tiếng động, chỉ còn lại âm thanh êm ái của động cơ. Bộ vành xe mạ chrome sáng loáng, phản chiếu ánh mặt trời, tạo nên một dải ánh sáng rực rỡ trên nền đất. Logo “Spirit of Ecstasy” ở mũi xe lấp lánh, như một biểu tượng của sự lịch lãm và đẳng cấp.

 

Ngay trước cửa trường quay, một bóng dáng lịch lãm hiện ra, thu hút mọi ánh nhìn. Người đàn ông mặc bộ vest đen cắt may hoàn hảo, với những đường nét tinh tế tôn lên dáng vóc cao ráo. Chiếc cà vạt lụa màu bạc lấp lánh dưới ánh sáng, tạo điểm nhấn hoàn hảo cho trang phục. Gương mặt anh ta nghiêm nghị, nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ ấm áp và tự tin. Trên tay, anh ta cẩn thận cầm một chiếc hộp gỗ được chế tác tinh xảo, bề mặt được chạm khắc những họa tiết cổ điển. Chiếc hộp tỏa ra hương thơm ngọt ngào của bánh croissant tươi mới, như mời gọi tất cả đến gần hơn để khám phá. Chiếc hộp gỗ, với vẻ đẹp cổ kính và sang trọng, hoàn toàn phù hợp với sự tinh tế mà Leonardo đã chọn lựa.

 

Người đàn ông mặc vest cúi đầu kính cẩn trước mặt Arden, trao đi một cử chỉ tôn trọng. Anh ta nhẹ nhàng đưa chiếc hộp gỗ về phía Ardyn, nói với giọng trầm ấm, “Thưa ngài, đây là món quà đặc biệt từ chúng tôi, hy vọng ngài sẽ hài lòng với chất lượng tuyệt hảo này.” Arden gật đầu đáp lại, nụ cười thoáng hiện trên môi, rồi anh nhanh chóng bước vào trong trường quay. Quản lý của Arden đứng cạnh đó, ánh mắt không giấu nổi vẻ thán phục trước sự chuyên nghiệp và sang trọng của người đưa bánh.

 

“Này, rõ ràng là lúc nãy trên xe người đàn ông kia đâu có order croissant đâu, sao lại có người mang đến kịp lúc như vậy?”

 

Cô nhìn Arden, ánh mắt dò hỏi, không hiểu sao mọi thứ lại quá trùng hợp đến thế. Câu hỏi của cô vừa ra khỏi miệng, cảm giác hoài nghi dâng lên trong lòng, khi thấy người phục vụ đã xuất hiện đúng lúc Arden bước ra khỏi xe.

 

Arden chỉ liếc qua quản lý, vẻ mặt bình thản, không chút lo lắng. Cậu nhún vai, cười nhẹ, như thể chẳng có gì đáng phải giải thích. “Em không biết đâu, chị.” 

 

Quản lý không kiềm chế được nữa, giọng cô đột ngột trở nên nghiêm túc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Arden, cố gắng tìm ra một câu trả lời rõ ràng. Cô cảm thấy mình đang bị cuốn vào một tình huống lạ lùng, và sự tò mò không thể dừng lại.

 

“Rốt cuộc người đó là ai?” Quản lý hỏi, giọng điệu căng thẳng nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, ánh mắt không rời khỏi Arden, như muốn cậu trả lời ngay lập tức.

 

Nhưng chưa kịp nhận được lời giải thích, một đám đông lớn, từ các fan hâm mộ đến cả nhân viên trường quay, đã nhanh chóng nhận ra sự hiện diện của Arden. Những tiếng gọi tên vang lên dồn dập, và đám đông bắt đầu tiến tới, khiến không khí trở nên hỗn loạn.

 

Arden liếc nhanh về phía quản lý, định mở miệng nói gì đó, nhưng khi thấy tình hình, cậu chỉ kịp thốt lên, “Chút nữa nói sau,” rồi cúi đầu, nhanh chóng che mặt bằng tay. Trong một khoảnh khắc, sự bình thản mọi khi của Arden biến mất, thay vào đó là sự gấp gáp khi cậu len lỏi qua đám đông, chạy vào trong trường quay để tránh ánh mắt soi mói và những chiếc camera đang giơ lên khắp nơi.

 

________________________________________

 

Buổi chụp hình hôm nay của Arden diễn ra trong một không khí không mấy dễ chịu, bởi vì giới giải trí vốn dĩ chưa bao giờ thiếu drama. Tin đồn, mâu thuẫn, những câu chuyện giật gân liên tục xuất hiện, tạo nên một môi trường lúc nào cũng nhộn nhạo. Nhưng Arden, một trong những gương mặt hiếm hoi được coi là trong sạch giữa bầu không khí đầy thị phi này, luôn giữ được sự yêu mến của công chúng.

 

Khuôn mặt trời phú của cậu mang nét baby đáng yêu đến mức ai nhìn cũng dễ dàng cảm thấy thiện cảm. Thân hình nhỏ nhắn, cân đối càng khiến Arden trở nên cuốn hút hơn trong mắt mọi người. Chính vì vậy, cậu luôn là lựa chọn hàng đầu cho các chiến dịch quảng cáo và concept thời trang mới.

 

Buổi chụp hình hôm nay là một concept mùa đông đầy thơ mộng, tập trung vào trang phục len và áo khoác với gam màu trầm ấm. Arden phải thực hiện hàng loạt cảnh quay và tạo dáng liên tục từ sáng đến trưa. Ống kính máy quay và máy ảnh không ngừng nhắm vào cậu, và Arden, với chuyên nghiệp của mình, luôn giữ được thần thái hoàn hảo. Dù vậy, ai cũng có thể thấy được nét mệt mỏi thoáng qua trong đôi mắt của cậu.

 

Kết thúc buổi sáng, cậu có vỏn vẹn 30 phút nghỉ ngơi trước khi chuyển sang chụp cho một chiến dịch quảng cáo mới vào buổi chiều. Đây là một dự án về nước hoa với phong cách quyến rũ và trưởng thành hơn, đối lập hoàn toàn với sự trong trẻo của concept buổi sáng. Điều này buộc Arden phải thay đổi phong cách nhanh chóng, không chỉ ở cách tạo dáng mà cả ánh mắt và biểu cảm.

 

Lịch trình dày đặc khiến Arden không có chút thời gian nào cho bản thân. Dù vậy, cậu vẫn luôn giữ được vẻ chuyên nghiệp, không phàn nàn và hoàn thành mọi công việc một cách trọn vẹn. Nhưng đâu đó, quản lý vẫn không khỏi lo lắng khi nhìn cậu quá bận rộn đến mức chẳng thể có nổi một bữa ăn tử tế hay giấc ngủ ngon.

 

Ngay khi Arden vừa hoàn thành xong cảnh quay cuối cùng, mồ hôi vẫn còn lấm tấm trên trán, cậu đã nghe thấy tiếng gọi lớn của quản lý vang lên từ phía góc trường quay:

 

“Arden! Tin nóng đây! Lên báo rồi!”

 

Cậu ngẩng lên nhìn, đôi chân nặng nề bước về phía quản lý. Gương mặt cô trông vừa kích động vừa lo lắng.

 

“Cái gì thế chị?” Arden hỏi, lấy chai nước trên bàn uống một ngụm, cố trấn tĩnh.

 

“Tin tình ái! Trên báo đang giật tít em với nữ diễn viên Lyanna Moore mà em vừa chụp hình chung tuần trước! Người ta đăng cả loạt ảnh giả mạo, nói hai người đang hẹn hò!”

 

Arden sững lại. Ánh mắt cậu thoáng nét ngỡ ngàng trước khi chuyển sang sự khó chịu. “Chị nói thật đấy à? Sao lại là tin đồn hẹn hò?”

 

Quản lý giơ màn hình điện thoại ra trước mặt cậu. Trên đó là một bài viết với tiêu đề lớn, in đậm:

 

“Arden Lysander và Lyanna Moore - Cặp đôi mới của showbiz?”

 

Kèm theo đó là những bức ảnh được chỉnh sửa cẩu thả, ghép cảnh như thể hai người đang cùng nhau đi ăn tối, thậm chí còn có một bức hình họ “nắm tay nhau” dưới ánh nến.

 

“Chỉ là buổi chụp hình thôi mà, làm sao lại thành thế này?” Arden nhíu mày, tay siết chặt chai nước.

 

“Chị cũng không hiểu. Có lẽ phóng viên thổi phồng để câu view. Nhưng nhìn ảnh giả này cũng đủ khiến fan hoang mang rồi.”

 

Arden thở dài, vuốt nhẹ tóc. “Fan sẽ tin sao?”

 

Quản lý lắc đầu. “Chưa rõ. Nhưng chắc chắn bây giờ trên mạng xã hội đang sôi sục. Chị nghĩ chúng ta cần ra tuyên bố để làm rõ ngay lập tức.”

 

“Lyanna biết chưa?” Arden hỏi, vẻ mặt thoáng chút nghiêm trọng.

 

“Chưa rõ. Nhưng phía công ty cô ấy có thể cũng đang rối loạn vì tin này. Hai người đều nổi tiếng mà, đây là cơ hội vàng cho truyền thông khai thác.”

 

Arden ngáp nhẹ, rõ ràng là cậu chẳng mấy bận tâm đến tiêu đề giật gân trên màn hình điện thoại. Sau đó, cậu phồng má, than thở với giọng nũng nịu:

 

“Chị à, em đói quá! Mấy cái tin nhảm này để sau đi. Cả ngày hôm nay em mới ăn được có một bữa hồi trưa, mà bữa đó cũng chẳng đủ no nữa. Chụp hình liên tục thế này thì làm sao mà sống nổi?”

 

Quản lý trợn tròn mắt, không tin nổi thái độ của Arden. “Này, đây là scandal đấy! Em phải tập trung đi, không lẽ em định để mặc báo chí muốn viết gì thì viết sao?”

 

“Thì em mặc kệ thật mà,” Arden nhún vai, ngồi phịch xuống ghế, ánh mắt rời rạc hướng về chiếc bàn nơi chai nước của mình nằm. “Bụng em đói, đầu em chẳng nghĩ được gì đâu. Tin đồn thì lúc nào chả có, để em ăn xong rồi tính.”

 

Quản lý chỉ biết thở dài, vừa bực mình vừa bất lực nhìn chàng minh tinh nhỏ của mình, người mà lúc nào cũng có thể coi nhẹ mọi thứ… trừ bữa ăn.

 

Bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên, Arden lười biếng vươn tay ra, nhấc máy mà chẳng mấy hứng thú. “Alo?” Giọng cậu có phần lười biếng, thậm chí là thiếu sức sống.

 

“Arden, công việc xong chưa?” Tiếng Leonardo vang lên từ đầu dây bên kia, lạnh lùng và điềm đạm như thường lệ.

 

“Xong rồi, xong rồi…” Arden trả lời, giọng có chút uể oải, như thể đã nói hết mọi thứ cần nói.

 

Leonardo nghe thấy điều đó, và giọng anh lập tức thay đổi, có chút căng thẳng. “Ăn uống chưa?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/em-be-minh-tinh-cua-tuong-quan/chuong-3.html.]

 

Arden bĩu môi, phụng phịu trả lời: “Chưa… Cả ngày hôm nay em mới ăn được một bữa trưa, mà cũng chẳng đủ no.”

 

Leonardo nghe Arden trả lời vậy, giọng anh lập tức lạnh lùng hơn một chút, pha chút trách móc. “Công ty chủ quản thiếu tiền nuôi em sao?”

 

Arden ngập ngừng, cảm giác bị căng thẳng bủa vây, không biết phải trả lời thế nào. Cậu vặn vẹo tay mình, mắt nhìn vào những ngón tay lúng túng, như thể đang tìm lời biện hộ. “Em… không phải vậy đâu,” cậu trả lời lúng túng, giọng hơi mất tự nhiên.

 

“Bây giờ đón em, đang ở đâu?” Leonardo hỏi thẳng thừng, không một chút do dự. 

 

Arden hít một hơi dài, cố gắng trấn tĩnh lại, rồi trả lời nhẹ nhàng: “Em… em ở trường quay, nhưng mà không cần đâu, thật sự không sao đâu.”

 

“Không phải việc của em”

 

Arden chỉ kịp nghe tiếng máy điện thoại tắt ngóm ngay sau khi Leonardo nói xong. Cậu đứng đó, tay vẫn cầm điện thoại, cảm giác như mọi thứ đột ngột lắng xuống, như thể trong giây phút ấy, thế giới chỉ còn lại âm thanh của chính cậu thở dài.

 

“Chậc…” Arden lẩm bẩm một mình, rồi đặt điện thoại xuống bàn.

 

Quản lý bước lại gần Arden, nhìn thấy cậu đang đứng với vẻ mặt có chút bối rối, tay vẫn cầm điện thoại. Cô hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng cũng có chút tò mò: “Sao vậy? Có chuyện gì à?”

 

Arden nhìn quản lý, đôi mắt có chút nghiêm túc nhưng vẫn giữ được sự quan tâm trong giọng nói: “Lát nữa chị có cần em đưa chị về như mọi hôm không? Vì nếu hôm nay không tiện thì em cũng sẵn sàng đưa chị về.”

 

Dù công việc bận rộn, Arden vẫn luôn là người chú trọng những phép tắc nhỏ nhặt trong cuộc sống. Vì vậy, việc cậu thường xuyên chở chị quản lý về nhà sau mỗi ngày làm việc đã trở thành thói quen tự nhiên. Arden không muốn mình thiếu ga lăng, vì dù sao đi nữa, cậu cũng là con trai, và việc thể hiện sự chu đáo với người khác, đặc biệt là với phụ nữ, luôn là điều cậu coi trọng. 

 

Chở chị quản lý về không chỉ là một hành động lịch sự mà còn là cách để cậu thể hiện sự quan tâm và trân trọng đối với người đã đồng hành cùng mình trong công việc.

 

Chị quản lý bất ngờ hỏi Arden: “Sao thế? Hôm nay em có việc bận gì à?”

 

Arden hơi lưỡng lự một chút rồi trả lời: “Không, em chỉ muốn hỏi cho chắc chắn thôi. Bởi vì chị cũng biết đấy, sáng nay anh ấy đã đưa chúng ta đi, nên chiều nay anh ấy cũng sẽ đón chúng ta về. Chị có cảm thấy bất tiện gì không?”

 

Chị quản lý suy nghĩ một chút rồi nói: “Không sao đâu. Hôm nay chị cũng không đi xe, có hơi ngại một chút, nhưng nếu tiện thì chị mong muốn được đi cùng.”

 

Arden cười nhẹ rồi nói: “Không sao đâu.”

 

________________________________________

 

Chiếc Rolls-Royce Phantom lăn bánh ra khỏi cổng trường quay, với tài xế ngồi phía trước và chị quản lý ở ghế phụ. Eden ngồi ở phía sau, đối diện với một người đàn ông mà chị quản lý vẫn chưa biết tên. Đó là người mà Arden đã gọi là “anh ấy”, người đã đưa họ đi sáng nay và giờ tiếp tục đưa họ về. Không khí trong xe lặng lẽ, chỉ có tiếng động cơ êm ái vang lên, nhưng ánh mắt của chị quản lý không thể rời khỏi người đàn ông ấy.

 

Chị liếc nhìn qua gương chiếu hậu, nơi khuôn mặt của người đàn ông hiện lên rõ nét. Gương mặt anh toát ra vẻ nghiêm nghị, đôi mắt sắc bén như thể có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ. Khuôn mặt đó không có chút cảm xúc nào, nhưng lại mang đến một sự quyền lực lạ lùng, khiến người đối diện không thể không chú ý. Anh mặc một bộ vest đen, rất chỉnh chu và sang trọng, đường nét cơ thể vững chãi và mạnh mẽ, càng làm tôn lên khí chất của anh.

 

Chị quản lý cảm nhận rõ ràng cảm giác quyền lực mà người đàn ông này tỏa ra. Không phải kiểu uy quyền của những người có chức vụ cao trong xã hội, mà là một sức mạnh tiềm ẩn, không cần phải nói gì, chỉ bằng dáng vẻ đã khiến người khác phải kính nể. Trong khoảnh khắc đó, chị không thể không tự hỏi công việc mà anh ấy làm là gì.

 

Điều khiến chị cảm thấy bất ngờ hơn là sự tự nhiên của Arden khi ngồi cạnh người này. Dù khuôn mặt của người đàn ông không có một chút dấu hiệu nào của sự thân thiện, thậm chí có phần lạnh lùng, Arden lại không tỏ ra chút e ngại nào. Cậu cứ thoải mái, như thể giữa họ không có khoảng cách nào, như thể đã quá quen thuộc với người đàn ông này.

 

Chị quản lý hơi ngạc nhiên. Cô không sợ sự nghiêm nghị của người này, nhưng sự gần gũi của Arden với anh ta lại khiến cô cảm thấy một chút khó hiểu.

 

Leonardo nghiêng người về phía sau, ánh mắt nghiêm nghị, và lên tiếng với giọng lạnh lùng: “Tôi đã nhìn thấy scandal của em trên báo.”

 

Arden im lặng một lúc, mím môi suy nghĩ, như thể đang tìm cách trả lời sao cho hợp lý. Cậu biết mình không thể phủ nhận được tin đồn này, nhưng lại không muốn để nó làm ảnh hưởng đến không khí lúc này. Thế là, Arden cúi đầu, mắt vẫn giữ vẻ lúng túng nhưng lại có chút đáng yêu, rồi nói nhẹ nhàng, giọng đầy vẻ dễ thương:

 

“Em nghĩ… em nghĩ người ta chỉ đang bịa chuyện thôi mà. Họ toàn làm rối mọi thứ lên. Em đâu có hẹn hò với ai đâu…”

 

Leonardo nhướn mày, giọng điệu vẫn lạnh lùng nhưng có phần sắc bén hơn: “Vậy à?”

 

Anh không tỏ ra nghi ngờ, chỉ là câu nói ngắn gọn ấy khiến không khí giữa hai người trở nên căng thẳng hơn một chút. Leonardo vẫn giữ thái độ bình thản, nhưng sự chăm chú trong ánh mắt của anh như muốn tìm hiểu xem Arden có thực sự không bận tâm về những lời đồn đại đó hay không.

 

Arden, cảm thấy không thoải mái dưới ánh mắt thấu suốt của Leonardo, bèn nắm lấy tay áo phải của mình, cố gắng làm dịu đi sự căng thẳng đang lan tỏa trong không gian. Cậu mỉm cười, nhưng nụ cười đó không che giấu được sự bối rối trong đôi mắt.

 

“À, hôm nay anh đã làm gì vậy?” Arden hỏi, cố gắng chuyển chủ đề, đôi mắt lướt qua khuôn mặt của Leonardo, hy vọng câu hỏi của mình sẽ làm dịu bầu không khí. Cậu cảm thấy như thể mình vừa khéo léo tránh được một cái bẫy, nhưng không biết liệu Leonardo có thật sự bỏ qua hay không.

 

Leonardo nhướn mày, ánh mắt sắc bén nhìn Arden, giọng nói trầm ấm nhưng có chút khôi hài. “Hôm nay em quan tâm tôi đến mức vậy à?” anh hỏi, không giấu nổi sự tò mò lẫn sự chơi chữ trong câu nói của mình.

 

Arden cảm thấy mình như đang bị dồn vào thế bí, vội vàng lắc đầu, cố gắng sửa lại. “Không phải thế đâu, em chỉ… chỉ muốn biết thôi” cậu nói, hơi cúi đầu, ngại ngùng trước sự châm biếm của Leonardo.

 

Nhưng Leonardo chỉ khẽ cười, không nói gì thêm, như thể đã hiểu rằng Arden chỉ đang cố gắng thay đổi chủ đề một cách khéo léo.

 

Quản lý ngồi im lặng trên ghế trước, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng tâm trí lại không hề tĩnh lặng. Lắng nghe cuộc hội thoại giữa Leonardo và Arden, cô cảm nhận được một sự căng thẳng mơ hồ, không phải kiểu căng thẳng giữa sếp và nhân viên, mà là giữa hai người có mối liên hệ đặc biệt hơn rất nhiều.

 

Lời nói của Leonardo, cách anh quan tâm đến Arden, không chỉ là sự chăm sóc bình thường mà là một sự quan tâm vượt lên trên giới hạn công việc. Và Arden, mặc dù vẫn giữ vẻ ngoài lơ đãng như mọi khi, nhưng cô không thể không nhận ra cái cách cậu ấy đáp lại—một chút ngại ngùng, một chút yếu đuối nhưng lại không thiếu sự tin tưởng. Chắc chắn không phải là một mối quan hệ bình thường.

 

Chiếc Rolls-Royce dừng lại trước một tòa chung cư cũ, làm nổi bật sự đối lập giữa chiếc xe sang trọng và khu phố xung quanh. Quản lý bước xuống, cảm giác căng thẳng ập đến khi cô nhận thấy ánh mắt tò mò của những người hàng xóm, họ không giấu nổi sự ngạc nhiên khi nhìn thấy chiếc xe đắt tiền dừng lại ở đây. Cô không dám nói gì, chỉ lặng lẽ bước lên nhà, không dừng lại để giải thích hay trả lời những câu hỏi ngầm từ ánh mắt của mọi người. Chiếc xe Rolls-Royce lặng lẽ rời đi, để lại sau lưng một không gian tĩnh lặng, đầy những câu hỏi không lời.

 

Trong khi đó, trên chiếc xe, Leonardo quay sang nhìn Arden rồi cất giọng hỏi:

“Em muốn ăn gì?”

 

Arden ngồi im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng trả lời, “Vẫn như cũ, em không biết ăn gì cả.” Câu trả lời vẫn là sự phụng phịu mà Leonardo đã quen thuộc, như mọi khi Arden không quan tâm nhiều đến việc ăn uống, chỉ đơn giản là để Leonardo quyết định.

 

Leonardo không tỏ ra bất ngờ, anh khẽ mỉm cười rồi gợi ý một món ăn Pháp. “Thế thì, tôi nghĩ em sẽ thích món Coq au Vin. Một món gà hầm trong rượu vang đỏ, rất nổi tiếng ở vùng Burgundy, chắc chắn sẽ làm em hài lòng.”

 

Arden nghe thấy tên món ăn, có chút hứng thú, rồi gật đầu liên tục như một em bé ngoan ngoãn. Cậu không nói gì, chỉ đơn giản là gật đầu với vẻ mặt chăm chú, như thể đang tán thành mọi quyết định của Leonardo mà không cần thêm lời nói. Cái gật đầu không chỉ là sự đồng ý mà còn thể hiện sự tin tưởng hoàn toàn vào lựa chọn của người đàn ông bên cạnh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận