Em Bé Minh Tinh Của Tướng Quân
Chương 1
Ánh sáng từ mặt trời chiều xuyên qua những tấm kính của tòa nhà chọc trời, rọi lên bức tường kính của văn phòng nằm trên tầng cao nhất. Cả thành phố Madrid trải dài dưới chân Leonardo như một tấm thảm vàng rực rỡ. Anh đứng cạnh cửa sổ, đôi mắt sắc lạnh nhìn xuống những con phố đang bắt đầu tấp nập với dòng người và xe cộ.
Mái tóc đen ướt đẫm còn hơi ẩm từ vòi hoa sen, những giọt nước chậm rãi rơi xuống vai anh khi anh mặc chiếc áo tắm đơn giản, vẻ ngoài mạnh mẽ nhưng lại chứa đựng một cảm giác lạ lùng – như một người lính vừa quay về từ trận chiến, mệt mỏi nhưng vẫn đầy quyền lực. Mọi thứ xung quanh anh đều im lặng, như thể không gì có thể làm xáo trộn được sự tĩnh lặng của anh.
Anh cầm chiếc điện thoại lên, không vội vã nhưng cũng không hề lưỡng lự. Những ngón tay dài, thon gọn bấm vào màn hình, và cái tên “Arden Lysander” hiện lên. Một tiếng chuông dài vang lên trong không gian tĩnh lặng, anh chờ đợi trong khi ánh mắt vẫn dán chặt vào cảnh tượng ngoài kia.
Khi giọng nói quen thuộc của Arden vang lên bên kia đầu dây, Leonardo khẽ nhếch môi, như thể một sự thỏa mãn lướt qua anh. Dù biết trước rằng cuộc gọi này không mang tính cấp bách, nhưng anh không thể phủ nhận rằng việc nói chuyện với Arden – người mà anh luôn có một sự quan tâm đặc biệt – khiến mọi thứ trở nên khác biệt.
“Arden…” Leonardo lên tiếng, giọng điềm tĩnh như bao lần, nhưng vẫn có điều gì đó không thể gọi tên lẩn khuất trong không khí. Một khoảnh khắc ngập ngừng trôi qua, đủ để khiến cả hai bên đầu dây cảm nhận được sự căng thẳng dường như chưa từng lộ rõ.
Leonardo không vội vã, cũng không có vẻ gì là nôn nóng, nhưng sự quan tâm của anh vẫn thể hiện rõ rệt qua câu hỏi tiếp theo. Ánh mắt anh lạnh lùng, sắc bén, dường như không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào dù là nhỏ nhất.
“Buổi chụp hình hôm nay thế nào?” Anh hỏi, giọng vẫn điềm tĩnh nhưng không giấu được sự tò mò lẫn áp lực.
Anh ngừng lại một lúc, tưởng như để cho Arden tự trả lời, nhưng thực ra là để cảm nhận sự d.a.o động trong giọng nói của Arden, một dấu hiệu mà anh luôn tìm kiếm trong mỗi câu trả lời.
Arden khẽ trả lời, giọng nói của anh có chút mệt mỏi, nhưng không giấu được sự nhẹ nhõm khi nhận được sự quan tâm từ Leonardo, dù anh cố gắng không để lộ điều đó.
“Ừm, cũng không tệ lắm,” Arden đáp, nhưng giọng anh không hoàn toàn chắc chắn. “Chỉ là… nhiều người quá. Ánh sáng, máy móc, và cả những người xung quanh khiến em hơi… choáng.”
Leo nghe được sự ngập ngừng trong giọng Arden, và mặc dù Arden đã cố gắng giấu cảm xúc, nhưng Leonardo luôn có khả năng cảm nhận được những d.a.o động nhỏ nhất. Anh mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không hề dịu dàng, mà như một sự chế giễu nhẹ nhàng.
“Có phải em nên nghỉ ngơi một vài ngày không?” Leonardo hỏi, giọng anh thản nhiên, như thể đang đưa ra một lời khuyên đơn giản, nhưng ẩn chứa trong đó là sự quan sát tỉ mỉ và một chút áp lực. Anh biết rõ Arden luôn quá cố gắng, đôi khi đến mức quên mất việc chăm sóc chính mình.
Arden im lặng một chút, cảm nhận sự mát lạnh trong lời nói của Leonardo. Anh đã quen với cách Leonardo nói chuyện – không phải là một lời khuyên chân thành, mà là một mệnh lệnh ngầm. Mặc dù Arden có thể tự quyết định cho mình, nhưng sự thực, không dễ dàng để từ chối những gì Leonardo đề xuất.
“Em ổn mà, thật đấy,” Arden trả lời, cố gắng làm giọng mình nghe nhẹ nhàng hơn, nhưng sự mệt mỏi vẫn không thể giấu đi. “Chỉ là hôm nay hơi vất vả một chút thôi.”
“Vậy bây giờ anh liền sang Pháp?” Leonardo hỏi, giọng anh không thay đổi, vẫn là sự điềm tĩnh và lạnh lùng mà Arden đã quá quen thuộc. Tuy nhiên, trong câu nói này, có một chút gì đó thể hiện sự nghiêm túc, như thể một quyết định đã được đưa ra mà không có chỗ cho sự phản đối.
Arden không ngờ rằng Leonardo lại đề nghị điều này ngay lập tức. Cảm giác bất ngờ thoáng qua khiến cậu im lặng một lúc, đôi tay hơi siết lại khi nghe câu hỏi ấy. Cậu cố gắng không để sự lo lắng lộ rõ trong giọng nói, nhưng không thể che giấu được một chút khẩn trương, bối rối.
“Không cần đâu, thật sự không cần…” Arden đáp, giọng cậu nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại đầy cảm giác lạ lẫm.
Im lặng kéo dài vài giây, như thể Leonardo đang cân nhắc từng lời của Arden. Sau đó, giọng anh vang lên, lạnh lùng và có phần khó chịu.
“Em có chắc không?” Leonardo hỏi, giọng điệu không thay đổi, nhưng ẩn chứa trong đó là sự kiên quyết mà Arden biết rõ – không phải là lời khuyên, mà là một yêu cầu ngầm. “Tôi có thể đến ngay bây giờ, Arden. Đừng làm tôi phải nói lại lần nữa.”
Arden ngập ngừng, chưa kịp trả lời thì một câu lệnh lạnh lùng từ phía đầu dây vang lên, khiến cậu không thể không sững sờ. “Chuẩn bị máy bay đi, ngay bây giờ tôi sẽ sang Pháp.”
Mặc dù là người đã quen với sự quyết đoán và thậm chí là tính cách cứng rắn của Leonardo, nhưng lần này Arden vẫn không thể tránh khỏi cảm giác choáng váng. Câu lệnh ấy không phải là một sự lựa chọn, mà là một mệnh lệnh. Không có chỗ cho phản đối, không có chỗ cho sự từ chối.
Arden thở dài một hơi, chắc chắn là Leonardo không bao giờ nghe lời cậu. Dù có cố gắng cản lại, cậu cũng biết rằng cuối cùng anh sẽ làm theo ý mình.
Arden vươn mình trên giường, cơ thể mệt mỏi, nhưng tâm trí cậu lại không thể nghỉ ngơi. Cậu nhắm mắt, cố gắng xua đi những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, nhưng lại không thể. Mối quan hệ của cậu với Leonardo luôn là một câu đố mà cậu không thể giải đáp. Cậu không nhớ rõ chính xác từ đâu mà nó bắt đầu, chỉ biết rằng từ ngày hai người gặp nhau, mọi thứ đã không còn như trước.
________________________________________
Arden đứng lặng lẽ trước bàn bếp, tay cầm chiếc cốc sứ trắng, rót sữa vào trong. Ánh sáng từ chiếc đèn nhỏ trên trần nhà hắt lên làn da trắng ngần của cậu, phản chiếu một vẻ đẹp yên tĩnh và không mấy phô trương. Cậu mặc một chiếc áo len mỏng, mềm mại, màu xám nhạt, ôm lấy cơ thể, nhưng lại không mặc quần. Cảm giác mát lạnh của mặt sàn gỗ chạm vào bàn chân trần khiến cậu khẽ rùng mình, nhưng lại chẳng hề quan tâm. Cậu chỉ muốn một chút yên tĩnh, một khoảnh khắc để không phải nghĩ ngợi gì quá nhiều.
Tiếng sữa chảy vào cốc vỡ lặng lẽ trong không gian tĩnh mịch. Một hơi thở sâu, và cậu lại tưởng như mình đã quên đi tất cả. Nhưng chỉ một khoảnh khắc sau, một tiếng bước chân vang lên từ phía sảnh, rõ ràng và mạnh mẽ. Những bước chân đó quen thuộc đến mức cậu không cần phải nhìn, nhưng vẫn khiến lòng cậu hơi chùng xuống, như thể một điều gì đó không thể tránh được đang đến gần.
“Sao lại uống sữa giờ này?”
Arden khẽ giật mình khi nghe thấy giọng nói trầm ấm của Leonardo vang lên từ cửa sảnh. Cậu đứng im lặng một lúc, tay vẫn giữ chặt chiếc cốc sứ, đôi mắt không hề quay lại, nhưng trong lòng lại cảm nhận rõ sự hiện diện của người đó. Câu hỏi không mấy bất ngờ, nhưng vẫn đủ để khiến cậu cảm thấy như có một luồng điện chạy qua người.
Arden không kịp phản ứng trước hành động đột ngột đó. Chỉ một khoảnh khắc sau, cậu đã bị bế lên và đặt nhẹ nhàng trên mặt bàn đá lạnh. Cảm giác mát lạnh của bề mặt đá lập tức xâm chiếm cơ thể cậu, khiến một làn sóng rùng mình lướt qua người.
Khi cậu ngẩng lên, đôi mắt đen của Leonardo đã khóa chặt vào cậu, đôi mắt không lộ cảm xúc nhưng lại đầy kiên quyết, như thể muốn ép buộc cậu phải đối mặt với sự thật. Dáng người vạm vỡ của anh đứng sừng sững trước mặt, không cần phải nói nhiều, chỉ một ánh nhìn cũng đủ làm cậu cảm nhận được sự mạnh mẽ, quyền lực và sự kiểm soát mà anh đang nắm giữ. Mái tóc đen bóng, khuôn mặt cương nghị, ánh mắt sắc bén và đôi môi mím chặt, tất cả làm tăng thêm sự áp bức trong không khí.
“Sao không trả lời?”
Giọng của Leonardo trầm thấp, lạnh lùng và sắc bén như một nhát d.a.o cắt qua không khí. Mỗi từ anh thốt ra đều mang một trọng lượng nhất định, như thể không có chỗ cho sự trì hoãn hay lảng tránh.
“Ừmmmm… em… muốn uống,” Arden đáp, giọng cậu có chút lạ lẫm, pha lẫn sự thận trọng và một chút mệt mỏi không thể giấu. Đôi mắt cậu lướt nhanh qua Leonardo, nhưng không dám nhìn thẳng vào anh lâu hơn, vì sự lạnh lẽo trong ánh mắt đó khiến cậu cảm thấy như đang bị chạm vào nơi sâu nhất trong lòng.
Leonardo khẽ đưa tay lên, không một lời cảnh báo trước khi anh kéo Arden lại gần, ép cậu phải nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của mình. Ánh mắt anh như một chiếc bẫy, không thể nào lẩn tránh, và sự lạnh lùng trong đó khiến không khí xung quanh càng thêm nặng nề.
“Chưa gặp có mấy ngày thôi, sao phải tỏ ra lạ lẫm như vậy?” Giọng anh trầm và đầy áp lực, mỗi từ đều sắc bén như d.a.o cắt.
Arden cảm thấy cơ thể mình như bị thu nhỏ lại dưới ánh mắt sắc lạnh của Leonardo. Cảm giác mệt mỏi và bất lực ùa về, cậu không thể giữ được vẻ mạnh mẽ, không thể phản kháng. Câu nói của cậu ra khỏi miệng một cách yếu ớt, như một lời thú nhận không thể tránh khỏi:
“Em lạnh.”
Giọng cậu nhẹ, nhưng trong đó là một sự yếu đuối mà Arden khó lòng che giấu. Cảm giác lạnh lẽo không chỉ vì bàn đá dưới đùi mà còn vì sự áp đảo của Leonardo, khiến cậu không thể tìm thấy sự ấm áp hay an yên trong khoảnh khắc này.
Leonardo không nói thêm lời nào. Anh đảo mắt xuống, ánh mắt đó lướt qua mặt bàn đá lạnh lẽo dưới đùi Arden, rồi không một chút do dự, anh ôm lấy eo cậu, kéo cậu lên trong một động tác mạnh mẽ. Arden không kịp phản ứng khi cơ thể mình bị bế lên, hai chân cậu vô thức quàng qua hông Leonardo, cảm giác thân thể cậu được nâng lên trong một khoảnh khắc, như thể không có gì có thể ngăn cản anh.
Arden nhìn cốc sữa trên bàn, ánh mắt cậu đầy nuối tiếc, như thể không muốn bỏ lỡ một khoảnh khắc nhỏ bé mà cậu vừa tạo ra cho chính mình. Đó chỉ là một cốc sữa thôi, nhưng trong lúc này, nó như một món đồ bị bỏ lại phía sau, chẳng thể có được nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/em-be-minh-tinh-cua-tuong-quan/chuong-1.html.]
Leonardo nhận ra ánh mắt của cậu, nhưng chỉ khẽ nhún vai, vẻ mặt vẫn không thay đổi. Anh quay lại, giọng nói lạnh lùng nhưng mang một chút gì đó chăm sóc:
“Chút nữa kêu người hâm sữa cho em.”
Arden khẽ gật đầu, vẻ mặt vẫn giữ nét mệt mỏi nhưng có chút dịu lại. Cậu ngồi yên trong vòng tay của Leonardo, cảm nhận sự ấm áp từ cơ thể anh lan tỏa qua lớp áo len mỏng, đôi tay của Leonardo vững vàng như luôn sẵn sàng bảo vệ. Dù biết rõ mối quan hệ này đã rối ren đến mức nào, nhưng trong khoảnh khắc này, Arden chỉ muốn thu mình lại, để mặc cho Leonardo bao bọc. Cảm giác ấy như một cơn sóng ập đến, vừa đau đớn, vừa nhẹ nhàng, giống như một kiểu an toàn kỳ lạ mà cậu không thể từ chối.
Leonardo nhẹ nhàng bế Arden, cảm nhận cơ thể cậu mềm yếu dựa vào mình, rồi bước về phía chiếc sofa lớn. Anh ngồi xuống, vững vàng như một tảng đá, rồi từ từ đặt Arden ngồi lên đùi mình, giữ cậu chặt trong vòng tay. Cảm giác ấm áp từ cơ thể anh bao quanh, khiến Arden cảm thấy như lạc vào một không gian riêng biệt, nơi chỉ có hai người. Ánh sáng dịu nhẹ từ chiếc đèn gần đó hắt lên khuôn mặt của cả hai, tạo nên một không gian vừa gần gũi, vừa đầy căng thẳng.
Leonardo đặt tay lên hông Arden, không có vẻ vội vã, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve như muốn chắc chắn rằng cậu an toàn. Giọng anh vang lên, lạnh lùng và kiên quyết, nhưng có một sự dịu dàng không thể phủ nhận trong đó.
“Tại sao chụp ảnh thân mật với nam diễn viên khác?”
Câu hỏi của Leonardo vang lên trong không gian im lặng, sắc bén và đầy sự dò xét, khiến Arden không thể không cảm thấy có gì đó đè nặng trong lòng. Cảm giác vừa an toàn trong vòng tay anh, vừa căng thẳng dưới sự giám sát không rời của ánh mắt ấy khiến cậu không thể thoát khỏi sự kiểm soát của Leonardo.
Arden khẽ rùng mình, có phần bối rối, nhưng lại không thể không đối mặt với câu hỏi. Cậu không thể hiểu tại sao những hành động nhỏ nhặt của mình lại khiến Leonardo khó chịu như vậy. Dù chỉ là một cái ôm khoác tay đơn giản, tại sao lại có thể làm cho tình huống trở nên căng thẳng như thế?
“Chỉ là ôm thôi mà…” Arden cố gắng nói, giọng hơi nghẹn lại, không muốn làm Leo cảm thấy căng thẳng thêm.
Leonardo nheo mắt nhìn Arden, ánh mắt đen lạnh lùng, như thể đang nghiền ngẫm mọi lời nói của cậu. Trong đầu anh, bức ảnh ấy lại hiện lên rõ ràng—cảnh tượng Arden bị ôm chặt lấy eo bởi nam diễn viên đó, cánh tay của người kia dường như không muốn buông.
Leonardo mạnh tay ấn vào eo Arden, cảm giác áp lực từ bàn tay anh như muốn khẳng định quyền kiểm soát của mình. Ánh mắt anh lạnh lùng, ánh sáng từ chiếc đèn mờ tạo nên một không gian căng thẳng, như thể mọi cảm xúc trong phòng đều tập trung vào khoảnh khắc này.
“Ôm như thế này?” Giọng anh trầm thấp, đầy sự khiêu khích. Mỗi từ anh thốt ra như một sự tra hỏi không thể tránh được, khiến Arden cảm thấy bối rối và không thể thoát khỏi tầm kiểm soát của anh.
“A…A” Arden khẽ rên rỉ khi cơn đau truyền từ eo cậu ngày càng mạnh hơn.
Nhìn thấy Arden rên lớn, Leonardo giãn tay một chút nhưng vẫn giữ cậu chặt, ánh mắt của anh vẫn lạnh lùng.
Nhìn thẳng vào mắt Arden, Leonardo dường như đang cố gắng tìm kiếm một câu trả lời trong ánh mắt của cậu.
“Tôi chiều em hư rồi sao?” Leonardo gằn giọng, đôi mắt của anh nghiêm nghị khi xem xét vẻ mặt kinh hoàng của Arden.
Leo nhịn cười, tay vẫn giữ chặt Arden. "Hửm? Có phải em chê tôi quá dễ dàng với em không?"
Arden nhìn vào đôi mắt đen của Leonardo, cảm giác như bị cuốn vào một vòng xoáy không thể thoát ra. Cậu cắn chặt môi dưới, cố gắng kiềm chế cơn đau nhói từ bàn tay của Leonardo đang siết chặt eo mình. Mỗi lời hỏi của anh như một áp lực, đẩy cậu vào một góc không thể trả lời.
“Trả lời tôi?” Giọng Leonardo trầm xuống, như một mệnh lệnh không thể từ chối.
“A…”
Đôi bàn tay của Leonardo siết chặt hơn vào eo Arden, cảm giác mạnh mẽ và không thể thoát ra. Những ngón tay của anh áp sát vào làn da cậu, như muốn khắc sâu từng dấu ấn.
“Em… không phải thế… A”
Arden nức nở thành tiếng, cậu cố gắng kiềm chế cơn đau, nhưng âm thanh nghẹn ngào bật ra khỏi miệng, vang lên yếu ớt trong không gian tĩnh lặng. Ánh mắt cậu lướt qua Leonardo, đầy sự mâu thuẫn và đau đớn, không biết phải làm gì để thoát khỏi cảm giác này.
Nhìn thấy Arden nức nở trước mặt, Leonardo không thể giấu nổi sự đắc ý trong ánh mắt. Mỗi cơn run rẩy của Arden như thể đang xác nhận quyền kiểm soát mà anh nắm giữ, và điều đó khiến anh cảm thấy thỏa mãn.
Leonardo nhìn Arden, đôi mắt anh đầy vẻ nghiêm khắc, như thể muốn khẳng định một điều gì đó. Giọng anh lạnh lùng, không để lại chỗ cho sự phản kháng
“Không có lần sau.”
Bàn tay Leonardo từ từ rời khỏi eo Arden, nhưng sự cứng rắn và áp lực từ trước đó vẫn còn vương lại trên cơ thể cậu. Arden cảm nhận được sự thay đổi đột ngột trong không khí, không còn cái nắm chặt đầy quyền lực nữa, nhưng thay vào đó là một không gian tĩnh lặng đầy căng thẳng.
Leonardo nhẹ nhàng giữ cằm Arden, bàn tay mạnh mẽ nhưng không buông lỏng, ép cậu phải nhìn thẳng vào mắt mình. Đôi mắt của Leonardo kiên quyết, không một chút d.a.o động, như muốn buộc Arden phải đối mặt với anh, không cho phép bất kỳ sự trốn tránh nào.
Trong khi đó, đôi mắt của Arden, vốn ngấn lệ, như phản chiếu tất cả sự mệt mỏi và cảm giác bị đẩy đến bờ vực.
Leonardo khẽ nhếch mép, nụ cười của anh thoáng qua, vừa như một sự hài lòng, vừa như một lời cảnh cáo. Sự kiên quyết trong ánh mắt anh dường như vỡ tan đi trong khoảnh khắc ấy, thay vào đó là một vẻ dịu dàng đầy quyền lực. Anh nhẹ nhàng cúi xuống, đôi môi lạnh lùng khẽ chạm lên trán Arden, sau đó di chuyển xuống môi, cằm, rồi đến cổ cậu. Anh hôn từng điểm một, như thể đang đánh dấu quyền sở hữu của mình đối với Arden.
Arden rên rỉ khi cảm nhận sự gấp gáp của Leonard, tay của cậu bóp c.h.ặ.t t.a.y của Leonard khi anh hôn đến ngực.
“Ưmm… không được đâu… em mệt…..” Arden mè nheo, cậu đã kiệt sức gần như chẳng thể làm gì, chỉ có đôi mắt là còn có thể khóc.
Leonardo cởi áo của Arden dứt khoát, áo rơi xuống sàn, lộ ra thân hình trần truồng của cậu. Leonardo nhìn ngắm thân thể cậu, giọng anh hơi khàn.
“Híc… lạnh…” Arden thút thít nhìn Leonardo vẫn kiên quyết muốn lột sạch mình.
Tay của Leonardo bắt đầu vẽ những đường nét trên n.g.ự.c trắng nõn nà của Arden, tay trái vẫn nắm chặt eo cậu. Leonardo đắc ý nhìn dấu hôn chằng chịt trên người Arden.
"Xem, em đã là của tôi ở khắp nơi, ngay cả khi em khóc, em vẫn là của tôi"
Cậu nghẹn ngào nhìn Leonardo, đôi mắt đỏ hoe, đầy tuyệt vọng và sợ hãi. Những giọt nước mắt lăn dài trên má, lấp lánh trong ánh sáng mờ ảo, khiến khuôn mặt cậu trở nên yếu đuối và tổn thương hơn bao giờ hết.
“Em mệt…” Giọng Arden yếu ớt, lạc đi trong tiếng nức nở.
Cậu ngước mắt lên, nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Leonardo, như thể tìm kiếm một chút xót thương, một chút nhân từ trong đó. Cuối cùng thì ông trời đã nghe thấy tiếng lòng của cậu, không nói một lời, anh nhẹ nhàng bế Arden lên, cơ thể cậu mềm mại và yếu đuối trong vòng tay anh. Leonardo cẩn thận, từ tốn, không vội vã, như thể sợ sẽ làm cậu đau thêm. Ánh mắt anh không rời khỏi khuôn mặt Arden, chăm chú nhìn, như thể muốn chắc chắn rằng cậu sẽ an toàn trong tay mình.
Anh bế Arden về giường, đặt cậu nhẹ nhàng xuống lớp chăn mềm. Cảm giác mềm mại của chăn vỗ về cơ thể Arden, nhưng cậu vẫn cảm nhận được sự ấm áp từ Leonardo tỏa ra xung quanh mình.
Arden cảm nhận đôi mắt mình dần trở nên nặng trĩu, mệt mỏi vì khóc quá lâu và những cảm xúc hỗn loạn trong lòng. Dù cơ thể cậu vẫn căng thẳng, nhưng sự ấm áp từ Leonardo và cảm giác an toàn lạ lùng đã làm cậu dịu đi, như một cơn sóng vỗ về tâm hồn. Cậu không còn sức để chống lại nữa, và cuối cùng, mắt cậu khép lại trong giấc ngủ.