Em Bé Minh Tinh Của Tướng Quân

Chương 2

Ánh sáng mặt trời chiều từ bên ngoài chiếu vào qua cửa sổ lớn của căn penthouse, phản chiếu lên mặt sàn gỗ sáng bóng, tạo thành những vệt sáng dài và mịn màng. Những tia nắng mềm mại, như muốn vỗ về, len lỏi qua rèm cửa mỏng và chiếu vào không gian rộng lớn, tràn ngập sự ấm áp. Trong căn phòng penthouse này, không gian yên tĩnh đến lạ lùng, chỉ có tiếng thì thầm của những ngọn gió thổi qua cửa kính.

 

Trên chiếc giường rộng lớn, một dáng người nhỏ nhắn đang từ từ tỉnh dậy. Cậu có làn da sáng và mái tóc vàng óng, đôi mắt màu xanh hơi mờ đục sau giấc ngủ lúc này từ từ mở ra trong ánh sáng nhẹ nhàng. Arden khẽ ngáp một cái rồi ngồi dậy, vươn vai, những sợi tóc mềm mại lả tả xung quanh khuôn mặt xinh xắn của cậu. Cậu dụi mắt, cố xua đi cảm giác buồn ngủ còn đọng lại trong cơ thể.

 

Bên cạnh cậu, một người khác ngồi yên lặng trên giường. Anh ta cao lớn và vững chãi, với cơ thể đầy sức mạnh và làn da vàng sáng. Mái tóc anh hơi rối, có vẻ vừa mới thức dậy, nhưng vẫn toát lên vẻ mạnh mẽ. Anh mặc một chiếc áo choàng tắm, vải mềm mại ôm lấy cơ thể anh, nhưng vẫn không che đi được dáng người rắn rỏi của anh.

 

Anh ta ngồi tựa vào đầu giường, ánh mắt dán chặt vào màn hình iPad trong tay, chăm chú như thể đang theo dõi điều gì đó quan trọng.

 

“Chào buổi sáng” Leonardo nói, giọng trầm ấm nhưng đầy sự kiên định. Anh vẫn không rời mắt khỏi màn hình iPad, ánh sáng nhẹ nhàng từ nó phản chiếu lên khuôn mặt anh, tạo ra một cảm giác ấm áp và thân thuộc.

 

Arden cảm thấy một chút lạ lẫm, không phải vì sự hiện diện của Leonardo, mà vì sự thay đổi đột ngột trong không gian của mình. Căn penthouse này luôn là nơi cậu tìm thấy sự riêng tư, một không gian chỉ thuộc về cậu. Giờ đây, có một người khác ở đây, một người không chỉ ở trong không gian của cậu mà còn chia sẻ khoảnh khắc buổi sáng, và điều đó thật sự mới mẻ đối với Arden.

 

Thường thì Leonardo tới nhà của Arden vào buổi tối muộn, khi mọi thứ xung quanh đã chìm vào tĩnh lặng. Anh luôn rời đi trước khi bình minh kịp ló dạng, để lại căn nhà trong sự trống trải quen thuộc.

 

Arden khẽ đáp lại, giọng cậu vẫn còn chút ngái ngủ, nhưng đủ để Leonardo có thể nghe rõ:

 

“Chào buổi sáng…”

 

Leonardo liếc nhìn Arden, đôi mắt đen của anh không giấu được sự đắc ý khi nhìn vào cơ thể cậu. Những dấu hôn còn vương trên làn da mềm mại của Arden, chằng chịt như những vết tích không thể xóa mờ. 

 

Leonardo nhìn Arden một lúc, ánh mắt lạnh lùng như thường lệ, không có chút cảm xúc nào lộ rõ. Anh đặt chiếc iPad xuống bên cạnh, rồi quay sang cậu, giọng trầm và điềm tĩnh.

 

“Lịch trình của em hôm nay thế nào?”

 

Arden chưa kịp hoàn toàn tỉnh táo, vẫn còn mơ màng sau giấc ngủ dài. Cậu ngồi dậy, dụi mắt một chút rồi mơ màng trả lời, giọng có phần lười biếng và thiếu sức sống.

 

“À, hôm nay em… không có gì quan trọng lắm…” Câu trả lời qua loa, không rõ ràng, nhưng đủ để trả lời câu hỏi của Leonardo mà không cần quá nhiều suy nghĩ.

 

Vừa dứt lời, tiếng chuông cửa vang lên, phá vỡ không khí im lặng trong phòng. Arden giật mình một chút, quay ra nhìn Leonardo, đôi mắt có phần ngơ ngác.

 

Leonardo nhìn Arden, ánh mắt sắc bén như thường lệ, nhưng có một chút cứng rắn trong giọng nói khi anh nhắc nhở: “Mặc quần áo vào rồi ra.”

 

Arden, vẫn còn ngái ngủ và chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhăn mặt một cách bất giác. Mất vài giây để câu nói của Leonardo kịp thấm vào, cậu chợt nhận ra mình đã để quên cả sự chuẩn bị. Lập tức, cậu cuống quýt chạy vào phòng thay đồ, vội vã mặc quần áo. Những động tác của cậu nhanh nhẹn nhưng có phần lúng túng, như thể sự hiện diện của Leonardo khiến mọi thứ trở nên vội vã và hơi lạ lẫm.

 

Ngay khi Arden mở cửa, một tiếng quát vang lên, sắc lạnh và đầy giận dữ. “Em có biết chị đã đợi bao lâu rồi không?!” Quản lý đứng đó, ánh mắt giận dữ như muốn thiêu cháy mọi thứ trước mặt. Đôi tay của chị nắm chặt lại, tay trái đang cầm một túi tài liệu, còn tay phải đặt lên hông.

 

Quản lý không dừng lại, lời quát của chị như một làn sóng cuộn trào, đập mạnh vào tai Arden. “Cái bộ dạng này là như thế nào?!!” Chị chỉ vào bộ trang phục lộn xộn của Arden, vẻ mặt không giấu nổi sự thất vọng. 

 

Arden đứng im lặng, những lời mắng nhiếc của quản lý như đã quá quen thuộc với cậu, như thể mọi chuyện đã diễn ra hàng nghìn lần trước đó. Cậu chỉ cảm thấy mệt mỏi, nhưng lại không thể làm gì khác ngoài việc im lặng nghe theo. Đã quá quen với việc phải chịu đựng những lời trách móc, cậu cảm giác mình như một con robot, vô hồn và không có cảm xúc, chỉ làm theo những gì người khác yêu cầu.

 

Cậu mở cửa rộng hơn, khẽ mời quản lý vào nhà, giọng nói cậu như bị ngập trong sự mệt mỏi. “Vào đi,” Arden nói, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, dù trong lòng đang có một cảm giác trống rỗng.

 

Quản lý vừa bước vào phòng khách lớn, mắt lập tức dán vào bóng lưng vạm vỡ của Leonardo, người đang đứng bên cửa kính với ánh sáng mờ nhạt từ bên ngoài. Leonardo mặc áo thun và quần dài giản dị, nhưng không có gì là đơn giản trong dáng vẻ của anh. Cái cách anh đứng đó, với sự tự tin và quyền lực rõ ràng toát ra từ mỗi cử động, khiến không khí trong phòng trở nên căng thẳng ngay lập tức.

 

Người quản lý bỗng cảm thấy mồ hôi lấm tấm trên trán, sự căng thẳng bao trùm lấy cô. Dù không thể nhìn thấy rõ mặt Leonardo, nhưng sự hiện diện của anh, với vẻ ngoài lạnh lùng và uy quyền, đủ để khiến không khí xung quanh trở nên nặng nề. Áp lực từ những câu nói đầy quyền lực về chính trị mà Leonardo vừa thốt ra như một luồng sóng vô hình đè lên tâm lý của người quản lý, khiến cô không dám bước thêm dù chỉ một bước. Cảm giác không thể chống cự trước sức mạnh và sự nghiêm nghị trong thái độ của Leonardo khiến cô chỉ biết đứng yên, không dám làm gì hơn.

 

Dù đã làm việc với Arden một thời gian dài, cô không bao giờ nghĩ mình lại chứng kiến cảnh tượng như thế này. Sự hiện diện của một người đàn ông xa lạ trong penthouse của Arden.

 

“Sao không ngồi vậy?” Một tiếng nói vang lên từ phía sau lưng quản lý khiến cô giật mình. Quay lại, cô thấy Arden đang đứng với vẻ mặt mệt mỏi, tóc còn hơi rối, đôi mắt đỏ hoe như thể thiếu ngủ.

 

“Ai vậy?…” Quản lý nhẹ giọng hỏi Arden, ánh mắt lướt qua Leonardo, không giấu được sự tò mò và e ngại. Cô lùi lại một bước, cố gắng giữ khoảng cách.

 

Arden vò đầu, vẻ mặt không chút gượng gạo, trả lời tỉnh bơ: “Người quen của em.” 

 

Arden nhẹ nhàng đẩy lưng quản lý, giọng nói có phần đùa cợt nhưng vẫn giữ vẻ bình thản: “Chị ngồi đi.” 

 

Leonardo vừa cúp điện thoại, ánh mắt vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng ngay lập tức cảm nhận được tiếng xì xào nhỏ to sau lưng mình. Anh quay người lại, đôi mắt sắc bén lướt qua hai người đang đứng trong phòng.

 

Leonardo nhìn hai người một lúc rồi cất giọng “Có chuyện gì vậy?”

 

Anh không tỏ ra vội vã, chỉ đơn giản là chờ đợi câu trả lời, ánh mắt vẫn giữ sự sắc bén khiến không khí trở nên nặng nề hơn.

 

Quản lý nhìn Leonardo một lúc, có phần căng thẳng. Cô không thể giấu được sự bất an trong lòng khi đối diện với một người lạ mặt có vẻ ngoài mạnh mẽ và uy quyền như vậy. Cô liếc nhanh qua Arden, như thể tìm kiếm một dấu hiệu hoặc sự trợ giúp từ cậu, nhưng khi ánh mắt của cô gặp phải sự bình thản của Arden, nỗi bất an trong lòng lại càng thêm rõ rệt.

 

Arden, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi bầu không khí căng thẳng, chỉ khẽ ngáp một cái rồi thản nhiên đáp lại Leonardo: “Chị ấy lo lắng chút thôi.” Giọng cậu lười biếng, không có chút cảm giác gấp gáp nào.

 

Leonardo nhìn một lượt qua cả hai người, ánh mắt không rời khỏi quản lý, nhưng cũng không có ý định gây thêm căng thẳng. Anh khẽ gật đầu, giọng điềm tĩnh nhưng có chút lạnh lùng: “Tự nhiên đi.”

 

Quản lý nhìn theo bóng dáng của Leonardo khuất dần khỏi phòng khách, cảm giác căng thẳng vẫn còn đọng lại trong lòng. Đợi cho đến khi không còn nghe thấy bước chân anh, cô mới dám thở ra một hơi dài, đảo mắt nhìn quanh căn phòng như thể tìm kiếm một chút an toàn. Cuối cùng, cô hạ người xuống chiếc ghế gần đó, buông lỏng cơ thể, cảm giác căng thẳng như được giải tỏa phần nào.

 

Lúc này, từ phía bàn bếp, tiếng Arden vang lên, nhẹ nhàng “Chị muốn uống cà phê không?”

 

Quản lý nhìn về phía Arden, đôi mắt vẫn còn ánh lên sự lo lắng nhưng cũng dần lắng lại. Cô khẽ mỉm cười, cảm ơn với giọng điệu nhẹ nhàng: “Cảm ơn em, cà phê thì tốt rồi.”

 

Quản lý chưa kịp thở phào thì lại nghe thấy tông giọng trầm và đầy quyền lực của Leonardo vang lên từ bàn bếp: “Giúp tôi pha một ly.”

 

Cô giật mình quay lại, ánh mắt nhìn về phía Arden, rồi lại lướt qua Leonardo đứng đó. Nhưng khi thấy Leonardo ôm eo Arden, cô không thể không nhíu mày, ánh mắt thoáng chốc đầy nghi ngại. Nhưng trong khi cô còn đang cảm thấy lúng túng và căng thẳng, cả Arden lẫn Leonardo đều không hề tỏ ra bối rối. Arden thì vẫn thản nhiên, gần như không để ý đến ánh nhìn của cô, còn Leonardo vẫn duy trì vẻ lạnh lùng, không chút gợn sóng. 

 

Đầu quản lý còn đang chạy dây cót để hiểu những gì xảy ra, thì đột nhiên một ly cà phê được đặt nhẹ nhàng trên bàn trước mặt cô. Cô ngẩng lên, thấy Arden đang đứng đó, ánh mắt lướt qua cô một cách bình thản, như thể chẳng có gì khác biệt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/em-be-minh-tinh-cua-tuong-quan/chuong-2.html.]

“Cafe của chị,” Arden nói, giọng cậu vẫn nhẹ nhàng, không chút vội vã.

 

Quản lý vẫn còn chút đờ đẫn, nhưng nhận lấy ly cà phê, tay cô run run, nhìn vào cốc như để tìm một điểm tựa. Cô không thể không thốt lên, dù giọng điệu đã dịu lại một chút: “Này, đừng nói là em có sugardaddy nhé? Có phải cát xê kh đủ để em sống hay không Arden… Chị sẽ cố gắng làm thêm.”

 

Giọng cô không thể giấu đi sự nghi ngại và lo lắng, nhưng cũng không thiếu phần chăm sóc, như một người chị lo cho đứa em đang đứng trước quá nhiều cám dỗ.

 

Arden nhìn quản lý, một nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi cậu, như thể câu hỏi của cô không hề làm cậu bận tâm chút nào. Cậu lắc đầu, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng cũng đầy sự bình thản

 

“Không phải đâu chị ơi.”

 

Quản lý vỗ nhẹ vào tay Arden, ánh mắt cô dịu lại, đầy sự quan tâm. Cô nhìn cậu với một nụ cười an ủi, như muốn trấn an Arden rằng không có gì phải lo lắng.

 

“Có chị ở đây em không phải sợ, cứ nói thật,” cô nói nhẹ nhàng, giọng đầy sự thấu hiểu.

 

Arden lắc đầu nhẹ, một nụ cười mờ nhạt xuất hiện trên môi cậu. “Không phải đâu chị,” cậu trả lời, giọng cậu vẫn nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. “Không có gì phải lo cả, thật sự mà.”

 

Cậu không muốn khiến quản lý lo lắng thêm, cũng không muốn làm phức tạp mọi chuyện hơn nữa. Mặc dù tình huống hiện tại có phần khó hiểu, nhưng Arden không có ý định giải thích thêm.

 

Quản lý thở dài, ánh mắt đầy lo lắng. “Vậy người đó là gì của em?” Cô hỏi, giọng đầy nghi vấn nhưng cũng pha lẫn sự quan tâm. Cô cảm nhận được sự bất thường trong không khí, và muốn Arden giải thích rõ hơn, dù biết rằng cậu không dễ dàng mở lòng.

 

Quản lý nhìn Arden, lắc đầu một cách ngờ vực. “Nhìn anh ta không giống người Pháp, chắc chắn không phải là họ hàng của em” cô nói, giọng nhẹ nhưng đầy sự nghi hoặc. Cô tiếp tục quan sát Arden, chờ đợi một câu trả lời rõ ràng hơn, nhưng ánh mắt của cô vẫn không thể che giấu sự lo lắng.

 

Arden cười khẽ, lắc đầu một cách bất lực. “Chị nhạy cảm quá” cậu nói, giọng nhẹ nhàng nhưng có chút mỉa mai. Cậu không có ý định giải thích thêm về mối quan hệ với Leonardo, chỉ đơn giản là không muốn làm mọi chuyện phức tạp thêm.

 

Quản lý nhìn Arden với ánh mắt lo lắng, giọng điệu trở nên nghiêm túc hơn. “Chị chỉ lo lắng cho em thôi, bây giờ em là minh tinh nổi tiếng, nếu có scandal thì sao?” Cô thở dài, cảm nhận rõ ràng sự khác biệt trong thái độ của Arden, như thể cậu không hề bận tâm đến những thứ đang xảy ra xung quanh.

 

Arden chỉ cười rạng rỡ, nụ cười của cậu không hề có chút lo âu nào. “Chị, hôm nay lịch trình như thế nào?” Cậu thay đổi chủ đề một cách nhẹ nhàng, như thể hoàn toàn không để tâm đến những lo lắng của quản lý. Ánh mắt cậu sáng lên, không hề có chút gợn sóng nào, chỉ tập trung vào câu hỏi của mình.

 

Quản lý nhìn Arden một lúc, sự lo lắng chưa kịp tan đi đã bị đẩy sang một bên. Cô thở dài, cảm nhận sự thay đổi bất ngờ trong cách mà cậu chuyển hướng cuộc trò chuyện. “Em không muốn nói về chuyện này nữa à?” cô hỏi, dù giọng nói của cô vẫn còn sự lo ngại.

 

Arden nhẹ nhàng lắc đầu, nụ cười vẫn không rời khỏi môi. “Không phải không muốn, chỉ là hôm nay có quá nhiều thứ phải lo. Chị cứ nói trước đi, em nghe.” Cậu nhìn cô, nhưng trong mắt vẫn là sự bình thản, như thể những lo lắng của người khác chẳng thể làm xáo trộn được cậu.

 

Quản lý tiếp tục, giọng điệu vẫn nghiêm túc nhưng cũng không thiếu phần chăm sóc: “Hôm nay có 2 buổi photoshoot. Buổi sáng là cho tạp chí thời trang, họ muốn hình ảnh mới của em trong bộ sưu tập mùa đông. Buổi chiều thì là cho một chiến dịch quảng cáo mới.”

 

Arden chỉ gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi không gian trước mặt, vẻ mặt cậu vẫn bình thản, không một chút thay đổi. Những buổi photoshoot, những chiến dịch quảng cáo—tất cả đều trở nên quá đỗi quen thuộc với cậu. Cậu đã quen với lịch trình dày đặc, với áp lực công việc và với sự chú ý không ngừng từ giới truyền thông. Những điều này chẳng mấy làm cậu cảm thấy bận tâm hay căng thẳng.

 

Quản lý thở dài, ánh mắt đầy lo lắng nhưng cũng chứa đựng một chút khẩn thiết. “Trời sinh cho em nhan sắc có 1 không 2 nên em phải giữ nó đấy, Arden. Em là một trong những người may mắn, nhưng cũng vì thế mà phải chịu trách nhiệm.”

 

Arden khẽ cười, nhưng không đáp lại, chỉ gật đầu một cái như thể đã nghe đi nghe lại những lời này quá nhiều lần. Cậu biết quản lý đang lo lắng, nhưng thực sự, cậu không bận tâm. Với cậu, việc giữ gìn vẻ ngoài hay chăm sóc bản thân là một phần tất yếu của công việc, nhưng cũng không phải là điều quan trọng nhất.

 

 

Sau một lúc chờ đợi, khi Arden chuẩn bị rời đi để đến buổi photoshoot, quản lý bỗng nghe thấy tiếng của người đàn ông trầm lặng vang lên. Giọng nói đó vẫn giữ được sự điềm tĩnh và lạnh lùng, nhưng không kém phần quyết đoán: “Tôi đưa em đi.”

 

Quản lý nhìn cảnh tượng này một cách khó hiểu. Cô chưa từng thấy Arden có sự thân mật đến thế với ai, càng không phải là một người như Leonardo, người mang đến sự áp lực rõ rệt chỉ với sự hiện diện của mình. Nhưng kỳ lạ thay, Arden lại hoàn toàn khác biệt. Cậu như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, không hề có vẻ gì là cự tuyệt hay phản kháng.

 

Từ trước đến nay, Arden luôn được biết đến là một người ngoan ngoãn, sống có quy tắc và ít khi bộc lộ sự bướng bỉnh. Thế nhưng, khi ở cạnh Leonardo, cậu chẳng khác nào một cái bóng không thể tách rời. Từng cử chỉ, từng lời nói của cậu dường như đều được điều chỉnh và định hình theo từng biểu cảm, từng hành động của người đàn ông ấy, như thể sự hiện diện của Leonardo là trung tâm dẫn lối cho mọi suy nghĩ và hành vi của cậu.

 

Arden nhẹ giọng, ánh mắt lướt qua quản lý, rồi quay lại nhìn Leonardo: “Có chị quản lý nữa…”

 

Arden không nói thêm điều gì, nhưng ý tứ đã được bày tỏ một cách rõ ràng: nếu Leonardo muốn đưa cậu đi, thì người quản lý cũng phải đi cùng. Dù đó có là một sự sắp xếp nhỏ nhặt hay không, cậu nhất quyết không để ai bị bỏ lại. Lời nói của Arden khiến quản lý thoáng bất ngờ, bởi cô không ngờ cậu lại nhấn mạnh điều này trong một tình huống tưởng chừng không mấy quan trọng. Tuy vậy, cô không hỏi thêm, chỉ lặng lẽ gật đầu, thầm hiểu rằng Arden đang cố gắng tránh mọi cảm giác khó xử hoặc bỏ sót bất kỳ ai trong hoàn cảnh này.

 

Leonardo nhìn Arden một lúc, rồi cuối cùng cũng chỉ gật đầu, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng không có phản ứng thái quá. Dường như với anh, những điều này chẳng có gì đáng ngạc nhiên. 

 

 

Và cảnh tượng khủng khiếp ấy đã diễn ra trên một chiếc Rolls Royce Phantom, chiếc xe sang trọng mà người đàn ông lạ mặt tự lái để chở họ đi. Leonardo ngồi ở ghế lái, vẻ mặt lạnh lùng, tay vững vàng trên vô lăng, không một biểu cảm thừa. Arden ngồi bên cạnh, bình thản lướt điện thoại, ánh mắt không hề rời khỏi màn hình, như thể chẳng có gì quan trọng hơn những thông báo trên đó.

 

Ngược lại, người quản lý ngồi ở ghế sau, vẫn chưa thể điều chỉnh được tâm trạng, mọi thứ xung quanh cô cứ như một cảnh tượng mơ hồ mà cô không thể nắm bắt. Cô cố gắng hiểu tình huống, nhưng càng nhìn càng không thể hiểu được mối quan hệ giữa Arden và Leonardo, cũng như sự bình thản đến lạ lùng của Arden khi ngồi cạnh một người đàn ông mạnh mẽ và uy quyền như vậy.

 

Leonardo nhìn về phía Arden, anh hỏi: “Muốn ăn gì cho bữa sáng?”

 

Arden rời mắt khỏi điện thoại, ánh mắt mơ màng một lúc rồi phồng má lên, trông có vẻ hơi bối rối. Cậu thở dài nhẹ, rồi lắc đầu, đáp: “Em không biết.”

 

Leonardo vẫn giữ ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước, tay nắm chặt vô lăng, không hề liếc mắt nhìn Arden. Anh nhẹ nhàng hỏi: “Croissant?”

 

Arden ngoan ngoãn gật đầu, không nói gì thêm, chỉ đơn giản đáp lại sự đề nghị của Leonardo như một thói quen đã hình thành.

 

Leonardo nói, giọng vẫn điềm tĩnh: “Bây giờ tắc đường, tôi chở em đến chỗ chụp ảnh trước, Croissant chút nữa có người mua cho em.”

 

Arden chỉ gật đầu, vẫn không thay đổi vẻ mặt bình thản, tiếp tục lướt điện thoại. Cậu không vội vàng, cũng không có vẻ gì là khó chịu trước tình huống tắc đường, chỉ đơn giản là để mọi thứ diễn ra như nó vốn có.

 

Bỗng nhiên, quản lý lấy hơi lên tiếng, giọng có phần không chắc chắn: “Tôi có thể mua.”

 

Cô nhìn về phía Arden và Leonardo, có chút ngượng ngùng khi đề xuất ý tưởng này. Tuy nhiên, trong lòng cô vẫn không khỏi lo lắng về tình huống hiện tại, và chỉ muốn làm điều gì đó để bớt căng thẳng.

 

Leonardo đáp lại một cách dứt khoát, ánh mắt vẫn không rời khỏi con đường phía trước: “Không cần, chút nữa có người mua.”

 

Quản lý nhìn cảnh tượng trong xe, trong lòng dâng lên một cảm giác khó hiểu. Cô không thể không suy nghĩ, “Người đàn ông cạnh Arden cứ như bố nuôi con vậy, Arden thì cứ ngoan ngoãn nghe lời như vậy, sao người ta không nghĩ ‘bố đường’ được?”

 

Cô thoáng nhíu mày, cảm giác sự bất thường trong mối quan hệ này cứ như một lớp màn mờ ảo mà cô chưa thể lột tả.

Bạn cần đăng nhập để bình luận