Đồng Đội Toàn Năng

6

7

[Mở khóa cốt truyện phó bản mới, TRÒ CHƠI LÂU ĐÀI.]

[Bạn có muốn cùng công tước tham gia một trò chơi mèo và chuột kịch tính không?]

Sau khi được đám quản gia đưa vào trong lâu đài, âm thanh hệ thống lạnh lùng lại vang lên.

[Năm người chơi là chuột, trong vòng hai giờ đồng hồ phải tránh khỏi sự truy sát của Công tước.]

Không cho chúng tôi một giây để phản ứng.

[Trò chơi, bắt đầu.]

Một tiếng "tách", lâu đài chìm vào bóng tối.

Tôi căng thẳng, kéo theo mấy người lẩn vào bếp, vài viên kim cương sót lại trên người tôi có thể dùng làm ánh sáng.

"Lối ra ở phía bên phải tầng hai, tôi sẽ kéo anh ta theo, mọi người lên trước đi."

Tôi khẽ nói rồi chia số kim cương cho họ.

"Khi có cơ hội, mọi người hãy đi trước, linh hồn của Tiêu Nhiên vẫn còn ở đây, tôi phải tìm anh ta."

Không có thời gian giải thích nhiều, tôi chỉ có thể nói ngắn gọn.

"Trò Chơi Kinh Dị chỉ là một trò lừa bịp, c.h.ế.t ở đây thì mọi người sẽ rơi vào hôn mê trong thế giới thực."

"Nhất định phải đặt sự an toàn của bản thân lên đầu."

Đọc truyện tại MonkeyD để ủng hộ người dịch An Phụng - 安凤.

Cộp...Cộp...Cộp...

Âm thanh giày da giẫm trên chiếc cầu thang gỗ vang vọng trong lâu đài.

"Mùi lũ chuột ch.ế.t này đúng là khó ngửi quá, lại có mấy tên không muốn sống mà xông vào đây."

Công tước "hí hí" cười nói.

Tôi lập tức im lặng.

[Trần Thanh đang nói cái quái gì vậy? Trực tiếp phát sóng, hàng nghìn con mắt đang dõi theo mà cô ta dám nói như vậy sao?]

[Đây chẳng phải là gây thêm áp lực cho những người chơi khác sao?]

Tôi ra hiệu cho họ, đợi khi tiếng bước chân càng lúc càng gần, tôi đẩy mạnh cửa bếp.

"Ê, soái ca, tôi ở đây này."

Trong bóng tối, tôi chỉ có thể thấy thấp thoáng bóng dáng của hắn.

Nói xong, tôi lập tức chạy ngược về phía cầu thang.

Tiếng thở thô bạo và bước chân của Công tước từ phía sau vừa đuổi kịp.

Nhìn qua ánh sáng lập lờ thấy hẵn đã lên tầng, tôi vội vàng bước vào căn phòng xa nhất trong một tầng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dong-doi-toan-nang/6.html.]

RẦM RẦM RẦM.

Cửa bị đập mạnh đến nỗi khung cửa rung lên, tiếng nói của Công tước đầy quái dị.

"Con chuột này... biết quá nhiều rồi."

Tôi nhìn thấy Tiêu Nhiên đang nằm trên sàn.

Cơ thể nửa người trong suốt và bất tỉnh, may mắn là tình trạng hiện tại không quá tệ, tôi vẫn có thể chạm vào thể xác của anh ấy.

Không biết bao lâu sau, tiếng bước chân của công tước dần xa.

Hắn ta hình như đã mất kiên nhẫn với tôi, nên quay người đi bắt những người khác.

Tôi vẫn chưa nghe thấy thông báo thành công của bốn người kia, lòng tôi khẽ thắt lại, đẩy cửa bước ra.

Linh hồn của Tiêu Nhiên nhẹ nhàng bay lơ lửng, tôi dễ dàng nâng anh ấy lên.

"Tối nay... có thể ăn uống thỏa thích rồi..."

Nghe thấy tiếng Công tước từ tầng hai truyền xuống, tôi cảm thấy có điều không ổn.

Lên tầng hai, tôi thấy ba người đang chống cự đến cùng.

"Á á á á ĐỪNG QUA ĐÂY!"

Ninh An, người sợ hãi nhất, xoay cái chân ghế, miệng hét lớn, còn tay thì vung loạn.

"Cửa mở rồi, mọi người vào nhanh đi!"

Trình Dương hét lên với tôi.

"NHANH NHANH NHANH!"

Tôi vội vàng ném Tiêu Nhiên qua đó rồi kéo Ninh An vào phòng.

Trong phòng chỉ có một chiếc quan tài.

Bên ngoài, tiếng đập cửa dữ dội đến mức khiến trần nhà cũng rung lên.

"Đây là lối ra."

Tôi chưa kịp thở, lập tức nhấc chân đá bay nắp quan tài.

"Rầm" một tiếng, cánh cửa phòng bị đạp thủng một lỗ.

Một vết nứt cỡ bàn tay, mặt gã Công tước lộ ra đầy dữ tợn, đôi mắt hắn trợn trừng: "Những con chuột nhỏ, các ngươi không thoát được đâu."

"MỌI NGƯỜI VÀO TRƯỚC ĐI." tôi hét lên, không nghĩ ngợi gì, vội vàng kéo người nằm trong quan tài ra.

Ngay khi Công tước phá cửa, tôi đã kịp chui vào trong quan tài, thuận tay kéo người ở trong đó ra để chặn đòn tấn công của gã Công tước.

Ánh sáng vàng chói loá, xác c.h.ế.t mở mắt ra đầy ngạc nhiên.

"Này, tôi đang ngủ ngon mà, sao lại làm hỏng giường của tôi thế?"

"Cô định mang tôi đi đâu?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận