Đồng Đội Toàn Năng
3
4
Ở trên cầu thang, một bóng ma nữ mặc chiếc váy đỏ dài, tóc xõa che phủ khuôn mặt.
Cô ta chỉ đứng yên đó, nhưng lại tạo ra cảm giác áp bức vô cùng mạnh.
Ba người kia rời khỏi tôi và đứng cách xa một đoạn, rồi ôm nhau lắc đầu.
"Hay là chúng ta tìm đường khác đi?"
Tôi nhìn họ bằng một ánh mắt ra hiệu "cứ an tâm", vừa đặt chân lên bậc thang đầu tiên, bóng ma nữ lập tức xuất hiện ngay trước mặt tôi.
"Chị đẹp quá, da chị trắng quá, sao chị lại gầy thế này?"
Bóng ma nữ khựng lại, ngập ngừng không nói được lời nào.
"Nhìn chiếc vòng tay ruby này đi, chẳng phải nó được làm riêng cho chị sao?"
Đọc truyện tại MonkeyD để ủng hộ người dịch An Phụng - 安凤.
Tôi thành thạo tháo chiếc vòng tay, đeo vào tay cô ta.
Bóng ma nữ giọng khàn khàn, có chút ngượng ngùng: "Là cho tôi sao?"
Tôi gật đầu lia lịa.
"Đúng rồi, đúng rồi, nó rất hợp với chị."
Cảm giác áp bức xung quanh bóng ma nữ đột nhiên biến mất.
Tôi tiếp tục nói:
"Em không cố ý làm phiền chị đâu..."
"Chỉ là có vài người bạn của em bị lạc, em muốn hỏi chị xem..."
"Chị không muốn nói cũng không sao đâu, em sẽ đi ngay, không làm phiền chị nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dong-doi-toan-nang/3.html.]
Tôi giả vờ buồn bã quay người xuống cầu thang, nhưng lại bị bóng ma nữ nắm chặt lấy cổ tay, dẫn đường cho tôi.
"Quà tôi nhận rồi, bạn của cô đang ở trên lầu."
Nói xong, cô ta liền biến mất vào bóng tối.
Ba người kia ngay lập tức chạy đến bên cạnh, dính sát vào tôi với ánh mắt đầy kinh ngạc.
Tôi dẫn cả nhóm đi lên lầu.
"Chị, chị là nữ thần cai quản những món trang sức trong Trò Chơi Kinh Dị của Hy Lạp cổ đại phải không?"
Tôi im lặng, nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời tối tăm phủ một lớp mây đen dày đặc.
Căn phòng này có lẽ là một ngôi nhà nhỏ hai tầng độc lập.
Rõ ràng, lâu đài của Công tước ở một nơi khác.
"CỨU TÔI, CÓ AI KHÔNGGGGG?"
Hai tiếng kêu cứu, cùng với âm thanh đập cửa mạnh mẽ.
Âm thanh vừa gần lại vừa xa.
Ánh sáng trên người tôi chỉ đủ chiếu sáng một khoảng không gian rộng bằng một cánh tay.
Theo hướng âm thanh, tiếng bước chân không hề ngừng lại, nhưng lại luôn giữ khoảng cách vừa đủ, không quá gần cũng không quá xa.
"Con đường này, không thể dẫn ra ngoài."
5
Dựa vào ánh sáng yếu ớt phản chiếu từ những viên kim cương trên người, nhìn lên bức tường trơn láng, mỗi một tấc không gian đều có một bức tranh treo.
Hành lang tối tăm không thấy điểm dừng, tiếng hét và tiếng khóc hòa lẫn vào nhau.
"Thời gian sắp hết rồi, chúng ta phải làm sao để ra ngoài... làm sao tìm được họ đây?"