Đón Em Về
Chương 5
14
Chia tay bà Hoắc, tôi trở về nhà mình trước khi kết hôn.
Một cơn sốt cao đến nhanh và dữ dội.
Tôi lại mơ giấc mơ đó.
Mạnh Quốc Nghĩa đứng cao hơn nhìn xuống, chất vấn tôi có biết lỗi hay không.
Tôi cứng cổ, không chịu cúi đầu: "Tôi không sai, là ông vu oan cho tôi, là ông sai!"
Mạnh Quốc Nghĩa bị xúc phạm uy quyền, để trừng phạt tôi, bảo người giúp việc bế đến một con…
Đó là một con ch.ó già đến mức không thể đi lại được.
Nó đã cùng tôi rời khỏi nhà họ Mạnh rồi lại quay về.
"Cô không phải thích đẩy người sao, hôm nay để cô nhớ kỹ."
Ông ta trầm giọng, chỉ xuống dưới lầu: "Ném con vật này xuống dưới, chưa c.h.ế.t thì tiếp tục ném."
Tôi đột ngột ngẩng đầu lên, không thể tin được mà nhìn người đàn ông giống như ác quỷ.
Cuối cùng tôi cũng sợ rồi.
Tôi quỳ xuống, vái lạy, khóc lóc xin lỗi, muốn lao đến cứu Nhất Nhất.
Nhưng Mạnh Quốc Nghĩa lại dường như bắt đầu hưởng thụ cảm giác bẻ gãy xương sống của tôi.
Tôi chỉ có thể trợn mắt nhìn Nhất Nhất bị nâng lên cao, rồi mạnh mẽ ném xuống cầu thang.
Lại một lần nữa, người giúp việc máy móc lặp đi lặp lại việc bế Nhất Nhất lên, rồi mạnh mẽ ném xuống.
Tôi như nghe thấy tiếng da thịt rách nát, tiếng rên rỉ đau đớn của Nhất Nhất kéo dài rất lâu, cho đến khi nó hoàn toàn yên lặng.
Đó là một buổi chiều như ác mộng.
Toàn thân tôi là máu, ôm lấy xác c.h.ế.t tả tơi của Nhất Nhất.
Cuối giấc mơ, xác c.h.ế.t của Nhất Nhất biến mất.
Tôi ôm lấy bản thân mình đã c.h.ế.t lúc còn nhỏ.
Nâng d.a.o lên, g.i.ế.c c.h.ế.t người cha mà tôi từng yêu thương nhất.
15
Tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng, trong phòng chỉ có đèn đầu giường tỏa ra ánh sáng nhạt nhòa.
Tôi vứt bỏ chiếc khăn ướt trên trán, nghe thấy tiếng động nhẹ ở phòng khách.
Hoắc Cảnh Trạch lẽ ra đang ở nước ngoài lại ngồi bệt dưới đất, chăm chú cho con ch.ó nhỏ ăn, xung quanh vung vãi các vật dụng liên quan đến thú cưng, rõ ràng là mới mua.
Nghe thấy tiếng động, anh ấy quay đầu nhìn tôi, nở một nụ cười rạng rỡ: "Em tỉnh rồi à."
"Con chó này nhặt được ở dưới lầu, để trong hộp giấy, có lẽ là bị bỏ rơi."
"Chúng ta nhận nuôi nó đi, em đã bảo trợ lý tiêm thuốc cho nó rồi."
"Chúng ta có nên đặt tên cho nó không."
Hoắc Cảnh Trạch nói nhiều bất thường.
Tôi ngạc nhiên, nhiệt tình như vậy, quá phá vỡ hình tượng rồi.
Đổ một ly nước đá, tôi làm dịu cổ họng khô khốc: "Anh đến đây làm gì."
Hoắc Cảnh Trạch đặt con ch.ó xuống, đi đến ôm lấy tôi: "Đến đón em về nhà."
Anh ấy dựa vào cổ tôi chậm rãi cọ cọ, dịu dàng lại quyến luyến.
"Bản thỏa thuận ly hôn, bà Hoắc chưa đưa cho em sao?"
Hoắc Cảnh Trạch giống như không nghe thấy lời tôi nói, tự mình nói: "Sau khi ra nước ngoài điện thoại của anh bị mất, dùng điện thoại của người khác gọi cho em nhưng em vẫn không nghe máy."
"Anh bảo mẹ nói với em một tiếng, nhưng rõ ràng bà ấy không làm được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/don-em-ve/chuong-5.html.]
Ồ, không trách trước đó liên tục có cuộc gọi lạ.
"Anh lo lắng cho em, để về sớm hơn, mấy ngày nay anh chỉ ngủ được vài tiếng."
“Em mệt rồi, em thương anh một chút, về nhà nghỉ ngơi đi."
Lúc này tôi mới chú ý đến khuôn mặt tái nhợt của người đàn ông.
Tôi đột nhiên phát hiện, tôi đau lòng vì Hoắc Cảnh Trạch như vậy.
Nhỏ nhoi, tan vỡ, cúi đầu vì tình yêu.
Đúng vậy.
Vũ Khúc Đoạn Trường
Mặc dù không hiểu tại sao.
Nhưng vào lúc này, tôi thực sự cảm nhận được tình yêu.
Chỉ là, tôi không xứng đáng.
Trên đời này còn rất nhiều thứ quan trọng hơn tình yêu.
Tình cảm thay đổi chóng vánh.
Tôi không tin có ai sẽ luôn yêu tôi.
"Ly hôn sẽ tốt cho cả hai chúng ta, Hoắc Cảnh Trạch, anh có người ở trên ép buộc, không thể cho tôi những gì tôi muốn."
"Tôi không phải là người chỉ coi trọng tình yêu, dù lần này anh giữ tôi lại, lần sau, lần nữa sau nữa, tôi vẫn sẽ từ bỏ anh trước những lựa chọn khác."
Thân thể Hoắc Cảnh Trạch từ cứng nhắc dần trở nên run rẩy.
Tôi nhắm mắt lại, ép nước mắt trong mắt xuống, tàn nhẫn nói:
"Nghe này, anh sẽ không bao giờ là lựa chọn đầu tiên của tôi."
Tôi dừng lại.
"Anh biết tại sao không?"
"Anh rõ ràng đã xé tờ giấy đó rồi mà!"
Hoắc Cảnh Trạch gầm lên ngắt lời tôi, mặt nạ trên khuôn mặt cuối cùng cũng vỡ tan: "Tại sao em lại ký, tại sao!"
Anh ấy hết sức kiềm chế cảm xúc tiêu cực, nhưng lực ôm tôi lại giống như muốn nghiền nát xương sườn của tôi.
Cuối cùng tôi đưa tay ôm anh ấy, giọng nói nhẹ nhàng tan biến trong không khí.
"Vì, tôi không yêu anh."
16
Hoắc Cảnh Trạch là người kiêu ngạo.
Nếu không thì sẽ không có chuyện sau lần đầu tiên bị nói là ghét, những năm này anh ấy không hề để tâm đến tôi.
Một tuần sau, chúng tôi đã hoàn tất thủ tục ly hôn cuối cùng ở cục dân chính.
Hoắc Cảnh Trạch kéo cửa xe, tự nhiên hỏi: "Anh đưa em đi nhé?"
"Cảm ơn, tôicòn việc ở gần đây, không phiền anh."
"Có ai muốn gặp?"
Tôi do dự một chút, gật đầu.
Hoắc Cảnh Trạch không hỏi thêm gì nữa, trực tiếp rời đi, rất ung dung.
Nghe nói dạo này anh ấy đã bắt đầu tiếp xúc với một số tiểu thư nhà giàu.
Quả nhiên, kiểu nam nữ si tình đó không phải là phong cách của anh ấy.
Mười phút sau, tôi đến quán cà phê gặp người muốn gặp.
"Chị, chị biết chỗ này cách công ty bao xa không."
Mạnh Uyển Nhân ồn ào ngồi xuống, trên người hoàn toàn không thấy vẻ ngoài yếu đuối ngây thơ của bông hoa trắng ngày thường.