Đón Em Về
Chương 2
Những người này đều là họ hàng bên nội của tôi.
Luôn không thích tôi.
Vì tôi rất giống mẹ ruột.
Người phụ nữ đáng thương đó.
Đánh cược toàn bộ tài sản mà ông ngoại để lại cho bà, giúp một người đàn ông sa cơ lỡ vận làm lại từ đầu.
Cuối cùng lại bị phản bội hết lần này đến lần khác, cuối cùng mắc bệnh trầm cảm, một mình cô độc c.h.ế.t trong viện dưỡng lão.
Tôi cười khẩy, vừa vỗ tay vừa bước về phía đám đông.
"Từ bao giờ nhà họ Mạnh lại có thói quen xúi giục cướp chồng chị gái vậy?"
"Nhưng mà, các người nói đúng."
"Tôi đã đưa đơn ly hôn cho Hoắc Cảnh Trạch rồi."
Tôi dừng lại, ánh mắt cuối cùng chạm vào đôi mắt hạnh vô tội của Mạnh Uyển Nhân, khóe miệng nhếch lên một nụ cười chế giễu:
"Cô có muốn đi nũng nịu, để anh ấy nhanh chóng đá tôi, vì cô tốt hơn không."
"Giống như mẹ cô vậy."
Sắc mặt Mạnh Uyển Nhân lập tức tái nhợt, trong mắt dần dần ngấn lệ, dáng vẻ đáng thương này ai nhìn cũng phải xót xa.
"Hỗn xược!"
Phía sau vang lên tiếng quát của bố.
Tôi đột ngột quay người, lại bất ngờ đụng phải một đôi mắt đen sâu thẳm đang dâng trào cảm xúc khó hiểu.
"..."
Tại sao, Hoắc Cảnh Trạch lại ở đây?
5
Cửa thư phòng vừa đóng lại.
Bố giơ tay lên định đánh tôi.
Tôi không cử động cũng không né tránh, chịu trọn một cái tát, má trái nóng rát.
"Ai cho con tự ý ly hôn?"
"Hậu quả của việc chọc giận nhà họ Hoắc, con có gánh vác nổi không."
Tôi cúi đầu, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh: "Không phải còn có Mạnh Uyển Nhân sao? Cô ta và Hoắc Cảnh Trạch lưỡng tình tương duyệt, vừa hay. . ."
"Hồ đồ."
Bố tức giận ngắt lời tôi.
"Con gái của Mạnh Quốc Nghĩa tôi, không bao giờ nhặt đồ thừa của người khác."
Đồ thừa?
Tôi cười.
"Lúc trước, bố để con thay Mạnh Uyển Nhân lấy chồng, có từng nghĩ con là con gái của bố không?"
"Hay là, từ 15 năm trước, khi bố bỏ con cho người phụ nữ điên đó, đã không định nhận con rồi."
"Mạnh Sơ Nhất!"
"Người phụ nữ điên mà con nói, là mẹ con."
Mạnh Quốc Nghĩa tức giận, chống tay lên bàn thở hổn hển, gần đây sức khỏe của ông rất kém.
Người đàn ông từng không ai bì nổi ngày nào, giờ đây cũng đã già yếu.
Vai ông chùng xuống, bất lực xua tay với tôi.
"Con muốn ly hôn cũng được, nhưng sau này con đừng hòng nhận được bất cứ thứ gì của nhà họ Mạnh, tự mình cân nhắc đi."
"Hôm nay gọi con về, là muốn nói cho con biết, tuần sau Uyển Nhân sẽ vào công ty, con giúp bố để mắt đến nó, đừng để nó chạy lung tung nữa."
Cứ động tí là dùng tài sản ra đe dọa người khác.
Đúng là người nắm quyền cao ngạo, uy nghiêm tự cho mình là đúng.
Dù sao trong lòng ông, cũng chưa từng thực sự nghĩ đến việc giao nhà họ Mạnh cho tôi.
Tôi ra khỏi thư phòng, tiện tay chặn người giúp việc đi ngang qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/don-em-ve/chuong-2.html.]
"Hoắc Cảnh Trạch đâu?"
Người giúp việc do dự một chút, lắp bắp nói, vừa nãy thấy cậu chủ và nhị tiểu thư đi lên tầng ba một mình.
Đó là phòng ngủ của Mạnh Uyển Nhân.
Tốt lắm.
Tôi ngước mắt nhìn lên tầng trên vắng tanh.
Như vậy lại đỡ phải cầu xin người ta ly hôn rồi.
6
Bên tai tràn ngập tiếng nhạc chói t ai, ánh đèn rực rỡ khiến quán bar trở thành một thế giới xa hoa trụy lạc.
Tôi cúi đầu uống rượu.
Dư Vãn thấy vậy, liền giật lấy ly rượu tôi vừa đưa lên miệng.
"Trước đây bị bố cậu đánh, cũng chưa thấy cậu buồn bã như vậy."
"Tôi đưa cậu đến đây để thư giãn, chứ không phải để cậu uống rượu đâu tiểu thư."
Tôi im lặng, tiện tay cầm một ly rượu khác.
Vừa lúc có một người đàn ông đến bắt chuyện, Dư Vãn nháy mắt ra hiệu cho tôi nắm bắt cơ hội.
Người đàn ông trực tiếp ngồi xuống bên cạnh tôi, bàn tay đặt trên eo tôi từ từ di chuyển.
Tôi nhướng mày: "Tôi kết hôn rồi."
Dư Vãn nói xen vào: "Sắp ly hôn rồi."
Nghe vậy, ánh mắt người đàn ông trở nên mờ ám, cơ thể càng dán sát vào tôi hơn.
"Đàn bà đã có chồng lại càng kích thích."
Giọng nói cố tình nũng nịu khiến tôi nhíu mày.
Chưa kịp nổi giận, người đàn ông đột nhiên hét lên thảm thiết.
Phía sau ghế sofa, Hoắc Cảnh Trạch nắm lấy cánh tay người đàn ông, ép người ta đứng dậy.
Giọng nói lạnh lùng.
"Sau này đụng vào người khác, thì nghĩ xem mày có mấy cái tay đủ để bị chặt."
"Cút."
Vũ Khúc Đoạn Trường
Tôi cạn lời, đây rốt cuộc là lời nói của tên tội phạm nào vậy.
Người đàn ông tức giận bỏ chạy.
Những người khác trong khu vực đều trở nên thận trọng, ánh mắt liên tục liếc về phía chúng tôi.
Tôi ngả người ra sau, dựa vào ghế sofa, khoanh tay nhìn Hoắc Cảnh Trạch.
Vẻ mặt anh ấy không hề thay đổi, ánh mắt hung dữ và ngang ngược, dần dần trùng khớp với chàng trai của mùa hè nóng bức ẩm ướt năm đó.
"Mạnh Sơ Nhất, chúng ta chưa ly hôn, đừng để những người đàn ông đó chạm vào em."
Quả nhiên, dù có giả vờ thế nào, cũng khó che giấu bản chất.
Không ngờ sau khi an ủi người trong lòng, vẫn còn nhớ đến tôi, cũng phải cảm động đấy.
Tôi nhún vai: "Chuyện sớm muộn thôi."
Ánh mắt Hoắc Cảnh Trạch rực lửa, giọng nói gần như cố chấp.
"Tôi sẽ không đồng ý."
"Được thôi," tôi cười cong mắt, chỉ vào mấy chục ly rượu trên bàn: "Anh uống hết chỗ đó, tôi sẽ xé đơn ly hôn."
Tôi chắc chắn Hoắc Cảnh Trạch sẽ không uống.
Vì tửu lượng của anh ấy rất kém.
Và cũng rất ghét văn hóa bàn rượu trong công việc.
Hai tháng sau khi kết hôn, anh ấy chỉ tỏ thái độ với tôi một lần.
Vì tôi uống rượu đến mức xuất huyết dạ dày.
Vì vậy, người nào đó đã đơn phương chiến tranh lạnh với tôi 1 ngày.
Nhưng chỉ năm phút sau, xung quanh khu vực đã tụ tập một đám người xem náo nhiệt hò reo.