ĐỔI CON, ĐỔI MỆNH

CHƯƠNG 5: END

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

15 

 

Từ phủ Thừa tướng trở về, ta liền an tâm ở Khương gia nuôi dưỡng hài tử. 

 

Bà mẫu mặc dù có ý muốn cướp hài tử về nuôi dưới gối, nhưng không thể cưỡng lại được tài lực của phù Thừa tướng.

 

Phụ thân mời một vị đại nho giảng dạy cho Bằng Nhi, Khương Yến lập tức cong lưng cung kính đưa Bằng Nhi đến học, sau đó nghiêm nghị nhìn bà mẫu, “Nương, có thể được đại nho dạy chữ chính là phúc phận bao nhiêu người cầu còn không cầu được. Người cũng đừng gây thêm phiền phức nữa, về sau chuyện của Bằng Nhi cứ giao cho Thanh Ảnh đi. Chỉ cần Khương gia ta lại có thêm một Trạng nguyên, hạ xuống căn cơ, hậu thế ngày sau chắc chắn không cần lo.” 

 

Bà mẫu tuy không tình nguyện nhưng vẫn rất nghe lời Khương Yến, đành phải đồng ý, “Nương biết, còn không phải vì ta đau lòng Bằng Nhi mới ba tuổi đã phải học đọc sách sao? Nếu còn ở nông thôn, hiện hắn vẫn đang ở tuổi mặc yếm nghịch bùn.”

Nhàn cư vi bất thiện

 

Khương Yến nghe xong, không kiên nhẫn nói: “Nương, nay khác với xưa. Nếu ta có được tài nguyên như Bằng Nhi, có lẽ chỉ hơn mười tuổi đã đỗ Trạng nguyên rồi. Về sau nương chớ so sánh với ngày xưa nữa, tránh để người khác nghe xong chê cười.” 

 

Bà mẫu đành phải ngượng ngùng gật đầu. 

 

16 

 

Đúng như phụ thân dự liệu, sau khi Nhị Hoàng tử được phong Thái tử đã chắc chắn sau này mình sẽ được kế vị, vì thế bắt đầu tiêu xài như Hoàng thượng. 

 

Trầm mê tửu sắc xa hoa dâm dật, với hắn mà nói, đều là chuyện nhỏ. 

 

Nghĩ đến chính mình tương lai chính là Hoàng thượng, liền tuỳ ý chọn nữ nhân của các quan viên trong triều, đưa vào tẩm cung của mình. 

 

Nhị Hoàng tử cũng không quan tâm thân phận của nữ tử hắn nhìn trúng. Chỉ cần hắn vừa mắt, trực tiếp mang về phủ. 

 

Ngày hôm đó, nữ nhi của Trấn Nam vương, Vân Ca, theo phụ thân hồi kinh. 

 

Nàng vận một thân quần áo đỏ rực như lửa, sáng chói như nắng, bị Nhị Hoàng tử đang dùng bữa trên lầu hai khách điếm nhìn thấy.

 

Hai mắt hắn liền sáng lên, lập tức sai người cưỡng chế mang nàng đi. 

 

Nhưng hổ phụ không sinh khuyển nữ, huống chi Vân Ca từ nhỏ lớn lên tại biên quan. 

 

Thấy có người muốn bắt mình đi, dù đối phương có là Thái tử, nàng chỉ cười lạnh một tiếng, trường thương trong tay vung lên, đánh ngã toàn bộ mấy tên đại hán. 

 

“Một tên vô lại mắt mù tai điếc như vậy sao xứng là Thái tử một nước? Có bản lĩnh thì đến trước mặt bổn Quận chúa thử xem?”

 

Nhị Hoàng tử thấy vậy, dục vọng chinh phục lập tức bị khơi dậy, liền hăng hái bước khỏi khách điếm, đi tới trước mặt nàng, “Khá lắm, hoa hồng có gai. Có điều, cô chính là thích người tính tình lẫm liệt như vậy. Có như vậy, đến khi chinh phục được mới có ý nghĩa.” 

 

Vân Ca nghe xong những lời này, lập tức vung thương về phía hắn: “Chỉ bằng một tên rau cải thối nhà ngươi cũng xứng?” 

 

Nhưng Nhị Hoàng tử vẫn hồn nhiên không sợ, ngược lại cười hì hì đứng chắn trước ngựa nàng. 

 

Liễu Quý phi phái không ít cao thủ bảo hộ bên người hắn, tất nhiên hắn không lo bản thân bị Vân Ca đả thương. 

 

Nhưng điều Nhị Hoàng tử không lường được là, nguy hiểm của hắn không đến từ Vân Ca. 

 

Ngay khi ám vệ bên người hắn đang chống lại Vân Ca, trong đám người, vài người mặc quần áo bình thường, nhìn như dân chúng, làm bộ như hốt hoảng chạy trốn về phía Nhị Hoàng tử. 

 

Sau đó, khi chỉ còn cách Nhị hoàng tử còn mấy thước, bọn chúng rút đao ra, có tên thì dùng cung tên b.ắ.n lén, b.ắ.n thẳng về phía Nhị Hoàng tử. 

 

Khi ám vệ bên người Nhị Hoàng tử phát hiện ra thì đã muộn. 

 

Ám vệ nhanh chóng hạ gục bốn tên thích khách. 

 

Nhưng cuối cùng, một nông phụ vẻ mặt tang thương, ném rắn độc giấu ở túi bên hông ra. 

 

Răng nanh của con rắn cắn phập vào cổ Nhị Hoàng tử. 

 

Thấy thế, người phụ nữ ngửa mặt lên trời, cười dài: “Ha ha, nữ nhi của ta, mẫu thân rốt cục cũng báo thù cho con.” 

 

Dứt lời, bà ta cũng bị ám vệ ch/ém, gục tại chỗ. 

 

Cùng ngã xuống với bà ta, còn có Nhị Hoàng tử. 

 

Ám vệ thấy thế, vội vàng muốn đưa Nhị Hoàng tử đi tới thái y viện. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/doi-con-doi-menh/chuong-5-end.html.]

 

Nhưng lúc này, dân chúng vây xung quanh phản ứng lại, làm bộ như nháo nhào chạy trốn khắp nơi, khiến đường phố bị chặn lại, chật như nêm cối. 

 

Ám vệ tức giận muốn giếc mấy người để giếc gà dọa khỉ, nhưng lại bị Vân Can cười lạnh ngăn cản: “Các ngươi thật to gan! Bọn họ không hề phạm pháp, lại bị các ngươi tuỳ ý giếc hại. Dưới chân thiên tử chẳng lẽ không còn vương pháp nữa sao?” 

 

Vì bởi trì hoãn, đợi khi tới được thái y viện, thân thể Nhị Hoàng tử đã sớm lạnh. 

 

17 

 

Biết Nhị Hoàng tử bị ám sát, Liễu Quý phi trực tiếp ngất xỉu. 

 

Hoàng thượng cũng tức giận tới hộc máu. 

 

Dù sao dòng dõi Hoàng gia chỉ còn một mình ông ta, trước khi ch/ết căn bản không thể “cày cuốc” kết trái, sinh thêm một nhi tử nữa. 

 

Lúc này, phụ thân ta hành động. 

 

Đầu tiên, ông đem chứng cứ chính xác luận tội Nhị Hoàng tử cấu kết cùng Liễu gia làm loạn xã tắc dâng lên, sau đó mới quỳ xuống trước mặt Hoàng thượng, nói về chuyện tráo đổi đứa bé, “Vi thần lén ra lệnh cho tỷ muội bọn họ tráo đổi hài tử, thỉnh Hoàng thượng thứ tội.” 

 

Ánh mắt Hoàng thượng lập tức sáng ngời, vui mừng không ngớt, “Thừa tướng nào có tội gì, ngươi là người có đại công mới đúng.” Sau đó lại hối hận không thôi: “Chuyện Liễu Quý phi tác oai tác quái ở hậu cung, trẫm không phải không biết. Có điều trẫm và nàng ta là thanh mai trúc mã, dù biết nàng ghen tuông vô lí, nhưng vẫn không đành lòng trách móc nặng nề, không ngờ vì vậy suýt gây thành đại hoạ.” 

 

Mà lúc này, phụ thân lại đề cập đến Khương Yến, “Hoàng thượng, cựu thần còn có một chuyện muốn bẩm tấu.” 

 

Lão Hoàng thượng gật đầu: “Thừa tướng có chuyện gì cứ việc nói thẳng.”

 

Phụ thân lúc này mới trả lời: “Hoàng thượng, Khương gia lòng muông dạ thú, không thể trọng dụng. Ngài có điều không biết, sau khi hai tỷ muội bọn họ tráo đổi hài tử, Khương Yến kia thấy tiểu nữ nhi của thần hạ sinh nhi tử đã oán trách nàng ngu ngốc không biết lén trao đổi nhi tử với Công chúa.”

 

Lão Hoàng thượng nghẽ xong, sát ý trong mắt tràn ra mãnh liệt. 

 

Phụ thân lại nói tiếp: “Hơn nữa, vi thần cũng lo sau này Khương Yến sẽ lấy công nuôi dưỡng, cố ý tiếp cận tiểu Hoàng tử.” 

 

“Thừa tướng nói có lý. Khương Yến này, không thể giữ lại.” 

 

Hoàng nhi của hắn nhận Khương Yến là phụ thân, với Khương Yến mà nói chính là đại phúc khí. 

 

Vì thế, trong lúc quan viên trong triều đang bất an vì chuyện Thái tử bị ám sát, tỷ tỷ ta ôm Bằng Nhi cùng lão Hoàng thượng bước lên điện Kim Loan.

 

Phụ thân nói, ông lo lắng đến an nguy của tiểu Hoàng tử mới lệnh cho hai tỷ muội chúng ta lén tráo hai đứa nhỏ. 

 

Vì đảm bảo lời mình nói là thật, trước mặt mọi người, phụ thân sai người lấy m.á.u nghiệm thân. 

 

Đám quan viên thấy thế không khỏi thầm nghĩ, quả là gừng càng già càng cay.

 

Để củng cố nền tảng quốc gia, lão Hoàng thượng lập tức đổi tên Khương Trạch thành Triệu Trạch Dân, lập làm Thái tử. 

 

Về phần nữ nhi của ta, tuy rằng không phải là Công chúa thật, nhưng cũng coi như có công bảo hộ Thái tử, vì thế được phong làm Quận chúa. 

 

Nhi tử của mình đột nhiên trở thành nữ nhi, tinh thần Khương Yến không được tốt lắm. 

 

Vừa hồi phủ, hắn liền lạnh mặt nhìn ta, chất vấn vì sao ta lừa hắn, “Mai Thanh Ảnh, ngươi có còn coi ta là phu quân của ngươi không? Chuyện lớn như vậy, ngươi lại dám lừa ta.” 

 

Nghe vậy, ta chỉ cúi đầu ngắm móng tay đỏ thẫm mới làm, sau đó cười thành tiếng: “Đương nhiên không. Từ khi ta biết nhà các ngươi đã giếc chếc sáu nữ nhi, ta liền coi người Khương gia các ngươi không khác gì súc sinh.” 

 

Khương Yến biến sắc, sau đó liền vung nắm đ.ấ.m về phía ta. 

 

Thấy vậy, ta vẫn không chút hoang mang, chỉ thản nhiên mỉm cười. 

 

Bởi vì, ngay lập tức đã có hai ám vệ của Hoàng gia xuất hiện trước mặt hắn, lưu loát vặn g/ãy cổ Khương Yến. 

 

Đợi cho trong Khương gia không còn động tĩnh gì nữa, ta đã ngồi trên xe ngựa, quay về phủ Thừa tướng.

 

Kiếp này, tỷ tỷ là Thái hậu, nữ nhi của ta là Quận chúa, ta trên không phải hầu hạ bà mẫu, dưới không phải chăm sóc phu quân. 

 

Những ngày tháng sau này của ta, vô cùng tốt đẹp. 

 

HOÀN 

Bạn cần đăng nhập để bình luận