6
Biểu muội của Khương Yến quả nhiên rất có năng lực, nhanh chóng sinh cho Khương gia một tiểu tử mập mạp.
Sau khi biết được tin này, ta lập tức chủ động lấy lòng Khương Yến, nguyện ý ghi dưới đứa trẻ kia danh nghĩa của ta, khiến hắn trở thành đích tử.
Khương Yến thấy ta thức thời như vậy thì rất vừa lòng, lập tức đồng ý.
Nhưng bà mẫu sợ ta thương tổn hài tử, không chịu giao tôn tử quý giá của mình cho ta nuôi nấng, nói muốn tự bà ta nuôi dưỡng.
Ta cũng thức thời: “Bà mẫu yên tâm, chỉ là ghi tên đứa bé dưới danh nghĩa của ta mà thôi. Hiện giờ ta đã không còn tâm sức để nuôi nấng thêm một đứa nhỏ. Hơn nữa ngài đã dạy dỗ phu quân thành Trạng nguyên như vậy, chắc chắn sẽ nuôi hắn thật tốt.”
Bà mẫu nghe xong vô cùng đắc ý, “Ngươi biết là tốt rồi.”
Biểu muội của Khương Yến nghe xong lời ta nói cũng vui vẻ ra mặt.
Khương Yến rất vừa lòng với biểu hiện của ta trong thời gian này, “Thanh Ảnh không hổ là thiên kim Tướng phủ, quả nhiên hào phóng.”
Khương Yến kích động, đặt tên con trai hắn một chữ “Bằng”, hy vọng ngày sau hài tử chí hướng cao rộng, bay xa vạn dặm.
Tiệc trăm ngày của nhi tử, hắn mời không ít bằng hữu đồng liêu, uống tới say mèm.
Hắn đã quên, mấy ngày trước chính là giỗ đầu của nữ nhi của ta.
Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng chiếu rọi, ta nhìn tiền viện âm trầm yên tĩnh, tự tay đào hơn hai mươi vò Nữ Nhi Hồng chôn dưới cây hạnh vào đúng ngày nữ nhi ra đời, một vò lại một vò tưới bên ngoài phòng Khương Yến.
Sau đó, khóa chặt cửa phòng, châm lửa.
Lửa nhanh chóng bốc lên hừng hực.
Không bao lâu sau, ta nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng trẻ con khóc thê lương, cùng tiếng thét chói tai của biểu muội Khương Yến.
Bà mẫu tiếc bạc thuê v.ú nuôi, biểu muội Khương Yến vẫn tự mình chăm sóc nhi tử. Cho nên mỗi đêm hài tử kia vẫn ngủ cùng bọn họ.
Ánh lửa nhanh chóng đã bị người hầu Khương gia chú ý tới, đám người vội vàng chạy tới giếng múc nước.
Lúc này bà mẫu cũng bị đánh thức. Nghe nói viện Khương Yến cháy, ngay cả giày không kịp đi, đã vội chạy tới.
“Mau, mau cứu hoả. Nhi tử và tôn tử của ta đều ở bên trong!” Bà mẫu gào khóc.
Ta chỉ thản nhiên nhìn bà ta, khẽ cười, “Nương, tận mắt nhìn nhi tử và tôn tử ch/ết trước mắt mình, cảm giác không tồi chứ?”
Bà ta lập tức khiếp sợ, quay phắt lại nhìn ta, “Là ngươi, con tiện nhân này, ngươi dám phóng hỏa? Sao ngươi ác độc như vậy chứ? Lúc trước ta nên để Khương Yển giếc c.h.ế.t ngươi đi cho rồi!”
Nghe vậy, ta chỉ cong môi cười, sau đó thản nhiên uống một chén Nữ Nhi Hồng đã bỏ Hạc Đỉnh Hồng.
Từ ngày nữ nhi của ta ch/ết trong n.g.ự.c ta, ta sống, chỉ để báo thù.
“Ta không so được một phần vạn tàn độc của bà. Ta nói rồi, Khương gia chắc chắn bị báo ứng. Trăm nhân tất có quả, báo ứng của các ngươi chính là ta. Các ngươi hại nữ nhi ta một mạng, ta cho ngươi đoạn tử tuyệt tôn, rất công bằng, không phải sao?”
Đây chính là gi/ết người tru tâm.
Bà ta không phải quan tâm nhất chuyện nối dõi tông đường sao?
Ta càng muốn để bà ta tận mắt nhìn nhi tử cùng tôn tử mình, ch/ết cháy ngay trước mắt.
Cảm giác bất lực khi tận mắt nhìn khúc ruột của mình ch/ết ngay trước mắt mà không thể làm gì, cũng nên để bà ta nếm thử.
Máu tươi tràn ra, ta cười, nói với bà mẫu, “Nương, nửa đời sau, nhất định ngươi phải nhớ kĩ, Khương gia có ngày hôm nay, đều do một tay ngươi mà ra.”
Dứt lời, ta bước thẳng vào biển lửa.
7
Sau khi biết tỷ tỷ không sinh được tiểu Hoàng tử, tuy Hoàng thượng thất vọng, nhưng hài tử sinh hạ bình an là chuyện tốt, nên vẫn thăng vị cho tỷ tỷ, phong là Huệ phi.
Sau khi tỷ tỷ tỉnh lại, nàng mảnh mai nhu nhược nhìn Hoàng thượng, khóc lóc kể lể bản thân sợ hãi thế nào, thuận tiện nhường hết công lao bản thân mẫu nữ bình an cho ta.
“Hoàng thượng, nếu lần này không có Thanh Ảnh biết bơi giúp đỡ, thần thiếp cùng tiểu Công chúa của chúng ta chút nữa không thể gặp lại người rồi. Từ khi thần thiếp nhập cung tới nay vẫn luôn giữ khuôn phép, cần cù cung kính, không ngờ vẫn gặp kẻ gian ám hại, thậm chí còn liên luỵ đến muội muội. Nếu nàng vì thần thiếp mà xảy ra chuyện không hay, về sau thần thiếp làm sao đối mặt với phụ mẫu trong nhà.”
Hoàng thượng lập tức cầm tay tỷ tỷ, an ủi nàng: “Thanh Thiển, nàng yên tâm, chuyện này trẫm sẽ cho nàng một cái công đạo.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/doi-con-doi-menh/chuong-3.html.]
“Có những lời này của Hoàng thượng, thần thiếp yên tâm rồi.”
Sau đó, tỷ tỷ mệt mỏi nhắm mắt lại.
Hoàng thượng lập tức đứng dậy, sai người chăm sóc nàng thật tốt.
Mà Khương Yến sau khi biết ta ở trong cung sinh hạ tiểu hài tử, lập tức vào cung.
Thấy là nhi tử, hắn vui vẻ ra mặt.
Nhàn cư vi bất thiện
Hài tử của Hoàng thượng là một Công chúa, chính mình lại có nhi tử, không nên biểu hiện quá kích động. Bởi thế, Khương Yến rất nhanh đã áp chế vẻ hưng phấn lại.
Ánh mắt hắn nhìn ta rất đỗi dịu dàng: “Thanh Ảnh, nàng vất vả rồi, Khương gia ta rốt cuộc cũng có người kế nghiệp.”
Nghe vậy, trong lòng ta không khỏi cười lạnh, nhưng trên mặt vẫn là biểu tình vui mừng, “Phu quân vui là tốt rồi. Chỉ là ta rơi xuống nước nên chuyển dạ, tạm thời không nên hồi phủ, chỉ sợ phải ở cữ trong cung.”
Khương Yến nghe xong lập tức đồng ý: “Không sao cả, đây là chuyện tốt, nàng cứ an tâm ở cữ trong cung, tĩnh dưỡng cơ thể cho tốt.”
Ta nhẹ nhàng gật đầu.
8
Trong Hoàng cung có rất nhiều biện pháp điều trị hậu sản.
Nhờ hào quang của tỷ tỷ, ta cũng được hưởng đãi ngộ chỉ phi tần mới có.
Bởi tỷ tỷ hạ sinh một tiểu Công chúa, không tạo ra uy h.i.ế.p gì, nên chúng ta yên ổn trải qua tháng ở cữ.
Sợ lộ sơ hở, chúng ta chưa từng nhìn hài tử của mình.
Chỉ khi dùng thiện, chúng ta mới cùng nhau trêu hai hài tử, nói ra vài lời thật lòng với hài tử của mình.
Phát hiện có người cố ý nghe lén chúng ta nói chuyện, tỷ tỷ cố ý thở dài một hơi: “Thật may Thanh Ảnh sinh ra một tiểu hài tử. Muội cũng biết đấy, bởi vì muội không cho Khương đại nhân nạp thiếp, mẫu thân vẫn lo lắng nếu muội sinh ra nữ nhi thì không vững gót chân ở nhà phu quân. Hiện tại, mẫu thân cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi.”
Nghe vậy ta cố ý nói: “Mẫu thân chỉ là quá lo lắng thôi, huống chi, nhi tử sao tri kỉ bằng nữ nhi được chứ? Muội thật ra ghen tị tỷ tỷ sinh được một nữ nhi, bất cứ lúc nào cũng thân thiết với tỷ.”
Tỷ tỷ nghe xong, cố ý lộ vẻ mặt ảm đạm, “Muội không cần an ủi ta. Ta biết, Hoàng thượng thật hi vọng ta có thể sinh ra Hoàng tử. Là do ta không biết sinh, khiến cho ngài thất vọng rồi.”
Ta lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y tỷ tỷ: “Tỷ đừng nói như vậy. Tỷ vẫn còn trẻ, về sau còn có cơ hội.”
Lúc này tỷ tỷ mới miễn cưỡng cười cười, gật đầu với ta.
Trong mắt chúng ta lóe lên ánh sáng chỉ đối phương mới hiểu.
9
Nửa tháng sau, ta ôm tiểu Hoàng tử mập mạp xuất cung.
Vừa tới cửa, ta đã thấy bà mẫu thần tình vui sướng đứng trước phủ đi đi lại lại.
Nhìn thấy xe ngựa, bà ta lập tức chạy tới: “Tôn tử ngoan ngoãn của ta đâu, mau cho ta xem nào!”
Ta cười, ôm đứa bé đến trước mặt bà ta: “Nương, người chậm chút, không cần gấp.”
Bà mẫu nhìn đứa bé mập mạp trắng nõn trong n.g.ự.c ta, miệng ngoác ra sắp kéo tới mang tai: “Đây chính là tôn tử của ta đấy, có thể không gấp được sao?” Sau đó đoạt lấy đứa bé: “Tôn tử của ta thật anh tuấn, ta là nãi nãi của con đấy.” Vừa dứt lời, liền hôn mạnh lên mặt hài tử.
Thấy thế, ta cố nén chán ghét trong lòng, thu hồi tầm mắt.
Bà mẫu đối với tôn tử nâng niu như nâng ngọc quý. Mặc dù bà ta không thích ta, nhưng tuyệt đối không bạc đãi tôn tử của mình.
Sau khi được thị nữ khoác thêm áo choàng, ta mới chậm rãi xuống xe ngựa.
Lúc này, Khương Yến tự tay sửa lại trâm cài trên đầu ta.
“Phu nhân đã trở lại rồi. Vi phụ chỉ ước gì quãng thời gian này trôi qua thật nhanh.” Khương Yến cười, nói với ta.
Ta chịu đựng cảm giác ghê tởm, cười yếu ớt trả lời hắn: “Ta ở trong cung cũng rất nhớ phu quân.”
Sau đó, ta liền như trước khẽ bám vào cánh tay Khương Yến, hồi phủ.
Trước mắt ta còn cần dựa vào Khương phủ để che giấu thân phận của tiểu Hoàng tử. Tuy ta ghét cay ghét đắng cả nhà này, nhưng vẫn phải nhin xuống.
Huống chi, có “nhi tử” bên người, Khương gia chắc chắn không thể xuống tay với ta.