ĐỔI CON, ĐỔI MỆNH

CHƯƠNG 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8fEoLKj3oo

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi đặt tên Khương Chỉ này, Khương Yến còn giải thích với ta rằng, bởi vì bát tự của nàng thiếu mộc, “chỉ” lại là một loại cây thơm trừ tà, rất thích hợp với nàng. 

 

Thái y khi nghe xong, nhìn ta một cái đầy thương hại, “Quả không hổ là Trạng nguyên, nói như vậy cũng khiến người ta không nghi ngờ gì. Chỉ, cũng có nghĩa là “đình chỉ”. Cái tên này thậm chí còn hàm ý sâu xa hơn những cái tên Chiêu Đệ Phán Nhi nhiều.”

 

Nghe vậy, nước mắt ta lập tức rơi xuống. 

 

Cho nên, ý của họ chính là không sinh ra nữ nhi nữa. 

 

Nữ nhi của ta bị đóng đ/inh vào đầu, có lẽ Khương Yến không chỉ biết chuyện, mà vẫn luôn ngầm cho phép. 

 

Thật nực cười. 

 

Đường đường Trạng nguyên đương triều lại là một kẻ trọng nam khinh nữ đến mức không tiếc mưu sát con gái ruột của mình. 

 

 

Sau khi ta ôm nữ nhi về nhà, Khương Yến và bà mẫu quả nhiên vô cùng chột dạ. 

 

Bà mẫu cố ý hỏi ta có mời thái y bắt mạch cho nữ nhi hay không. 

 

Ta cố nén thù hận trong lòng, lắc đầu: “Nương, người như chúng ta sao có tư cách mời thái y chẩn bệnh. Nhưng có lẽ trong phong thủy Hoàng cung không tồi, hôm nay Chỉ Nhi rất ngoan, không khóc không nháo.” 

 

Nghe được lời ta nói vậy, hai người họ quả nhiên thở một hơi nhẹ nhõm. 

 

Mà sau đó, ta làm bộ cái gì cũng không biết, tiếp tục dốc toàn lực chăm sóc nuôi nấng nữ nhi. 

Nhàn cư vi bất thiện

 

Buổi trưa một ngày hè, ta làm bộ mệt mỏi, nằm xuống nghỉ ngơi. 

 

Bà mẫu tưởng rằng ta đã ngủ, quả nhiên lén lút tới. 

 

Bà ta làm bộ muốn tới xem nàng, thực tế thò vào trong ống tay áo, lấy ra một cây đinh to bằng ngón tay, vừa đ.â.m vào gáy nữ nhi của ta, vừa oán hận: “Ngươi cái thứ hàng bồi tiền không ngờ mạng lớn như vậy, bị đóng mười hai cây đinh vào đầu vẫn sống. Để xem, cây châm thứ mười ba này đ.â.m xuống, ta xem ngươi còn sống thêm được bao lâu.” 

 

Mắt thấy cây đinh trong tay bà ta sắp đ.â.m vào gáy của nữ nhi, ta bật dây, một cước đá thẳng lên người bà ta: “Lão thái bà, quả nhiên là bà."

 

Bà mẫu bối rối nhìn ta, nhưng bà ta nhất định không chịu thừa nhận chính mình hại chất nữ, ngược lại một mực khẳng định ta bất kính với bà mẫu, khiến bà ta bị thương ở thắt lưng. 

 

Sau khi Khương Yến trở vể, tự biết bản thân đuối lý, liền khép nép thay bà mẫu cầu tình, “Thanh Ảnh, nương ta cũng chỉ là sốt ruột muốn có tôn tử mà thôi. Nàng cũng biết đấy, nhà chúng ta mấy đời độc đinh, nàng lại không chịu để ta nạp thiếp, nương cũng là sợ nàng lại sinh tiếp một nữ nhi nữa, nên mới dùng biện pháp cực đoan như vậy. Nương ta chỉ là một hương thôn phụ dã, không có hiểu biết, nàng cũng không so đo với bà ấy chứ?” 

 

Nghe vậy, ta chỉ lạnh lùng nhìn Khương Yến: “Khương Yến, ngươi không xứng làm cha! Khương gia ngay cả nữ nhi thân sinh cũng dám hành hạ đến ch/ết, nhất định sẽ gặp báo ứng. Nếu nữ nhi của ta xảy ra chuyện gì, ta chắc chắn không bỏ qua cho các ngươi!” 

 

Sau đó ta vốn muốn đi báo án, nhưng tại bị Khương Yến lấy lí do ta bệnh nặng, sai người giam lỏng trong phủ. 

 

Lúc này, ta mới ý thức được, vị trí của nữ tử cả đời không thể thay đổi. 

 

Khi làm cô nương, đại môn không được bước ra một bước, luôn phải tuân thủ thanh quy ngọc luật. 

 

Khi gả cho người, ngay cả tính mạng cũng nằm trong tay phu quân. 

 

Dù ta có là thiên kim phủ Thừa tướng, một khi gả đi rồi cũng chỉ là thê tử nhà kẻ khác. 

 

Khương Yến muốn vây khốn ta, vô cùng đơn giản. Chẳng qua vì e nể tỷ tỷ ta là Quý phi, hắn còn có thể lợi dụng ta, cho nên vẫn chưa dám trực tiếp xuống tay. 

 

Mà ta và nữ nhi bị nhốt trong nhà chưa tới một tháng, tiểu Hoàng tử của tỷ tỷ qua đời. 

 

Nghe nói tiểu Hoàng tử ch/ết yểu, bà mẫu lập tức chạy tới trước mặt ta diễu võ dương oai, “Tỷ tỷ ngươi cũng là kẻ không có phúc khí, vất vả mới sinh được một tiểu Hoàng tử, cứ như vậy ch/ết đi.” 

 

Nghe vậy, ta chỉ thấy đầu óc trống rỗng. 

 

Nhi tử của tỷ tỷ đã không còn? 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/doi-con-doi-menh/chuong-2.html.]

 

Ta muốn vào cung gặp nàng, nhưng Khương Yến sợ ta tiết lộ chuyện bà mẫu mưu hại nữ tôn ra ngoài, căn bản không cho phép ta rời khỏi phủ. 

 

Mà nữ nhi đáng thương của ta, sau khi bị đóng đinh nửa năm, không kiên trì nổi. Tối hôm đó, nàng thống khổ khóc cả một đêm, bất kể ta ôm ấp dỗ dành thế nào nàng cũng không nín. 

 

Ta liều mạng gào thét gọi tên Khương Yến, muốn hắn mời thái y tới. 

 

Không có bất kì ai đáp lại ta. 

 

Đợi cho đến khi trời tảng sáng, tiếng khóc của nàng cũng càng ngày càng suy yếu, hơi thở cũng chậm dần. 

 

Khi ánh nắng xuyên qua cửa sổ tràn vào phòng, nàng hoàn toàn không còn động tĩnh gì nữa. 

 

Một khắc đó, hận ý của ta bốc lên cuồn cuộn. 

 

 

Biết nữ nhi của ta không còn, bà mẫu vô cùng khoái chí. 

 

Khương Yến chột dạ liếc mắt nhìn ta, sau đó giả mù sa mưa an ủi: “Thanh Ảnh, chúng ta vẫn còn trẻ, hài tử về sau sẽ có lại, nàng đừng quá đau buồn.”

 

Nghe vậy, ta chỉ nâng mắt, thần sắc mệt mỏi nhìn hắn, “Phu quân lo lắng nhiều rồi. Ta không đau buồn, chỉ cảm thấy giải thoát. Nói thật, có đau lòng hơn nữa cũng bị tiếng khóc lóc của Chỉ Nhi làm cho tiêu tán. Về sau, ta không muốn sinh thêm con nữa. Không phải ngươi muốn nạp biểu muội làm thiếp sao? Ta đồng ý.” 

 

Nhất thời, khuôn mặt bà mẫu lộ ra biểu tình kinh hỉ, “Ngươi sớm đáp ứng không phải tốt sao? Đình Nhi hông nở như vậy, vừa nhìn là biết sinh con dễ dàng.” 

 

Khương Yến cũng nhìn ta ngoài ý muốn: “Sao đột nhiên nàng lại thông suốt rồi?” 

 

Ta nhẹ nhàng lắc đầu. “Không có gì, có lẽ vì chăm sóc đứa nhỏ quá mệt mỏi. Chỉ Nhi khi còn sống đã không được hưởng phúc, tang lễ nên làm trang trọng một chút.” 

 

Khương Yến nghe xong lập tức gật đầu. 

 

Thất tuần của nữ nhi ta vừa qua, Khương Yến liền khẩn cấp đón biểu muội hắn về. 

 

Lúc ấy ta mới biết, khi nữ nhi của ta bị đ/óng đinh vào đầu, chịu đựng biết bao đau đớn dày vò, Khương Yến đã sớm cùng biểu muội hắn châu thai ám kết. 

 

Biểu muội hắn đã có thai ba tháng. 

 

Cho nên, cho dù ta không cho phép, Khương Yến cũng chuẩn bị rước nàng ta vào phủ. 

 

 

Sau khi Khương Yến nạp thiếp, ta vẫn không được phép rời phủ nửa bước. 

 

Đối với điều này, ta cũng không để ý, ngày ngày vì nữ nhi sao kinh, hi vọng nàng thuận lợi bước vào luân hồi, kiếp sau đầu thai tới một gia đình thật tốt. 

 

Nữ nhi chọn đầu thai vào trong bụng ta, là ta có lỗi với nàng. 

 

Trong nháy mắt, nửa năm đã trôi qua. Mãi cho đến khi Tướng phủ phái người tới báo ta mới biết, mấy ngày trước tỷ tỷ đã mất vì bệnh… 

 

Khương Yến biết, nhưng cũng không chịu nói cho ta. 

 

Nghe tin dữ, ta trực tiếp hôn mê. 

 

Sau khi tỉnh lại, ta liền đối diện với vẻ mặt xót thương giả tạo của Khương Yến. 

 

Ta biết, trong lòng hắn, Quý phi tỷ tỷ của ta đã không còn, ta cũng không còn chỗ dựa nữa, chỉ có thể mặc hắn an bài sắp xếp.

 

Chỉ chờ tới khi phụ thân cáo lão nghỉ hưu, hắn sẽ trực tiếp ép c.h.ế.t ta, chứ nào có ý định vì ta đòi một lẽ phải.

 

Thật ra cũng không sao cả, bởi vì ta đã sớm nghĩ làm thế nào trả lại cho nữ nhi của ta một công đạo. 

Bạn cần đăng nhập để bình luận