ĐỔI CON, ĐỔI MỆNH

CHƯƠNG 1

1

 

Sau trận hỏa hoạn ở phủ Trạng nguyên, ta sống lại, đúng thời điểm ta và tỷ tỷ bị người khác tính kế bị rơi xuống nước mà lâm bồn sớm. 

 

Bởi cung nhân bên cạnh đều đã rời đi, nơi đây chỉ còn hai chúng ta. 

 

May mắn lúc này đang là mùa hè, mà ta và tỷ tỷ kì thật biết bơi, cho nên mới may mắn không chếc đuổi. 

 

Trong hồ nước, ta trồi lên khỏi mặt nước, lo lắng nhìn tỷ tỷ: “Tỷ, tỷ thế nào rồi?”

 

Tỷ tỷ vừa bơi vừa lắc đầu, khuôn mặt lộ vẻ thống khổ. 

 

Cùng lúc đó, ta cũng cảm thấy bụng mình đau đớn quặn thắt, một cơn co rút đột ngột khiến bắp chân ta căng cứng. 

 

Chỉ một thoáng, cơ thể ta không thể khống chế được, dần chìm xuống. 

 

Tỷ tỷ nhận thấy ta khác thường, lập tức bơi về phá ta. 

 

“Thanh Ảnh, đừng sợ, tỷ tới đây.” Nàng kéo ta một lần nữa trồi lên mặt nước.

 

Ta nhanh chóng tỉnh táo lại, sau đó, dưới sự trợ giúp của tỷ tỷ, ta cố gắng thả lỏng chân phải. 

 

Ngay khi cơn chuột rút của ta giảm bớt, sắc mặt tỷ tỷ đột nhiên nhăn lại vì đau đớn, “Không xong rồi, Thanh Ảnh, hài tử muốn ra.” 

 

Nghe vậy, ta nắm c.h.ặ.t t.a.y tỷ tỷ, nhanh chóng giúp nàng nới lỏng dây lưng. 

 

“Tỷ đừng sợ, hài tử của chúng ta nhất định sẽ bình an chào đời.” Ta nói một cách chắc chắn. 

 

Tỷ tỷ nghe vậy thì sửng sốt, sau đó lập tức nhìn lại ta: “Thanh Ảnh, chẳng lẽ muội cũng…?” 

 

Ta kinh ngạc, “Tỷ cũng sống lại?” 

 

Tỷ tỷ rưng rưng gật đầu: “Phải!” 

 

Hốc mắt ta không khỏi đỏ lên, sau đó nói với tỷ ấy: “Tỷ tỷ, đừng khóc, trước tiên chúng ta phải sinh hạ hai đứa trẻ bình an đã.” 

 

Tỷ tỷ lập tức gật đầu.

 

Không biết có phải vì chuyển dạ trong nước không, mà tuy ta và tỷ tỷ đều là thai lần đầu, nhưng thời gian chuyển dạ rất nhanh.

 

Không bao lâu, tỷ tỷ siết c.h.ặ.t t.a.y ra, bình an sinh hạ một tiểu Hoàng tử. 

 

Mà nữ nhi của ta, sau khi tiểu Hoàng tử sinh ra không được bao lâu cũng từ trong m.á.u loãng chui ra. 

 

Đúng lúc này, bên bờ truyền đến tiếng bước chân dồn dập cùng tiếng gọi ầm ĩ. 

 

Chúng ta biết, người đã tới. 

 

Nghĩ tới kết cục thê thảm của đứa nhỏ trước ngực, trong đầu ta linh quang chợt lóe, hiện lên một ý tưởng to gan: “Tỷ tỷ, chúng ta tráo đổi hai đứa nhỏ đi?” 

 

Tỷ tỷ nghe vậy thì ngần ra, sau đó nhanh chóng phản ứng lại. 

 

Thừa dịp mọi người còn chưa đuổi tới, hai chúng ta giả bộ giãy dụa, sau đó lén lút đổi hai đứa trẻ. 

 

Chờ khi cung nhân tới nơi, nhìn thấy hai chúng ta đang ngâm trong nước, mỗi người ôm một đứa nhỏ, đều trợn mắt ngạc nhiên. 

 

Tỷ tỷ cố tỏ ra lạnh lùng: “Còn thất thần làm gì?! Mau lấy kéo tới đây, những kẻ không liên quan lui ra ngoài chờ.” 

 

Cung phi sinh nở dưới nước, dung mạo chật vật, quả thật không nên để thị vệ trong cung nhìn thấy. Cho nên, những thị vệ vốn định tới cứu người lập tức lui về phía xa. 

 

Mà cung nữ của tỷ tỷ cũng vội vàng mang kéo tới. 

 

Sau khi tỷ tỷ nhận được kéo, nhanh chóng cắt cuống rốn của hai đứa trẻ vẫn đang được ôm trên mặt nước. 

 

Sau đó, hai hài tử được đón đi. 

 

Tỷ tỷ cùng ta cũng được cung nữ và thái giám kéo lên, nhanh chóng được đưa về cung. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/doi-con-doi-menh/chuong-1.html.]

 

Kiếp trước, ta và tỷ tỷ đều lần lượt thành thân. 

 

Tỷ tỷ vào cung trở thành phi tần của Hoàng thượng, còn ta gả cho Trạng nguyên Khương Yến. 

 

Vừa khéo là, thời gian chúng ta thành thân không sai biệt lắm, lại gần như có thai cùng lúc. 

 

Bởi vì hậu nhân của Hoàng thượng đơn bạc, mới chỉ có một Hoàng tử và hai Công chúa, cho nên Hoàng thượng đặc biệt coi trọng cái thai của tỷ tỷ. 

 

Hơn nửa Hậu cung đều nhìn chằm chằm vào khuôn bụng tỷ tỷ. 

 

Vì bảo vệ thai nhi, cơ hồ cả ngày nàng đều chỉ ở trong tẩm cung của chính mình. 

 

Hoàng thượng sợ nàng buồn bực khó chịu, biết ta cũng mang thai, liền trao một tấm lệnh bài, để ta thường xuyên vào cung nói chuyện cùng tỷ tỷ giải khuây. 

 

Bởi vì ta vào cung cùng nàng, tỷ tỷ mới nảy ra ý tưởng tới đình Thiên Thư cho cá ăn giải sầu. 

 

Nhưng không ngờ, lan can gỗ bên đình Thiên Thu bị người động tay động chân. Khi ta và tỷ tỷ dựa vào lan can, cả hai đồng thời ngã xuống hồ, thai nhi trong bụng bị kích thích, dẫn tới chuyển dạ sớm. 

 

Bởi vì sinh hạ được một tiểu Hoàng tử, Hoàng thượng cực kì vui mừng, lập tức sắc phong tỷ tỷ làm Quý phi. 

 

Sinh ra không bao lâu, mới được một trăm ngày tuổi, tiểu Hoàng tử đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo. 

 

Tất cả thái y trong thái y viện đều dốc toàn lực cũng chỉ kéo dài cho hài tử sống thêm hai tháng. 

 

Sau khi tiểu Hoàng tử qua đời, tỷ tỷ cũng bệnh không dậy nổi. 

 

Mà nữ nhi của ta, từ khi sinh ra đã đặc biệt ngoan ngoãn, hết ăn lại ngủ, không hề quấy khóc.

 

Nhưng ta còn chưa hết tháng ở cữ, con bé thường xuyên khóc lớn vào ban đêm.

 

Bà mẫu ta nói, đây là con bé quấy ra tháng, muốn ta ôm ấp dỗ dành. 

 

Ta tưởng thật, thường xuyên ôm nữ nhi đi qua đi lại. 

 

Con bé quả thực không khóc nữa. 

 

Ta cực kì vui vẻ, để nữ nhi ngủ được nhiều hơn một chút, hầu như cả ngày đều ôm con bé không rời tay.

 

Nhưng không bao lâu, con bé bắt đầu thò tay bứt tóc trên đầu, gào khóc  ngằn ngặt. 

 

Ta cảm thấy không đúng, nhân tiệc trăm ngày của tiểu Hoàng tử liền ôm nàng vào hoàng cung, nhờ thái y nhìn xem. 

 

Kết quả, thái y bắt mạch liền phát hiện có vấn đề. Ông ta nói, não nữ nhi của ta bị ứ tắc nghiêm trọng.

 

Sau khi tỉ mỉ kiểm tra cẩn thận, thái y giật mình cho ta biết: “Hứa tiểu thư bị người ta đóng đinh vào đầu qua thóp nên mới thường xuyên quấy khóc như vậy.”

 

Nghe vậy, ta và tỷ tỷ đều kinh sợ không thôi. 

 

Bị người ta đóng đinh vào đầu? 

 

Khó trách trong tháng nàng ngoan ngoãn ăn ngủ bình thường, sau đó lại điên cuồng thò tay bứt tóc. 

 

Bị nhiều đinh đóng vào đầu như vậy, sao có thể không đau đớn chứ? 

 

Chỉ là nàng còn chưa biết nói, không thể bày tỏ ra nỗi đau của mình, cho nên mới cào cấu bứt tóc để giảm bớt. 

 

Biết được chuyện đó, tim ta đau như bị bóp nghẹt, nhịn không được mà muốn lập tức về phủ điều tra xem kẻ ác độc nào dám hãm hại nữ nhi của ta! 

 

Nhưng đúng lúc này, tỷ tỷ ngăn ta lại, ánh mắt lạnh lùng: “Thanh Ảnh, đối với chuyện muội sinh hạ nữ nhi, thái độ của bà mẫu muội ra sao? Nghe nói trong rất nhiều gia tộc trọng nam khinh nữ, vì không muốn cho bé gái đầu thai trở lại, sẽ đóng đinh vào đầu, xuyên đũa qua tai, tra tấn đứa bé đó đến ch/ết. Như vậy, bé gái này không dám gửi hồn người sống ở gia đình họ nữa.” 

Nhàn cư vi bất thiện

 

Ta không khỏi run lên. 

 

Bởi vì từ sau khi ta sinh nữ nhi, thái độ của bà mẫu đối với ta vẫn luôn không tốt. 

 

Khi ta hỏi thử Khương Yến, liệu có phải bà mẫu không thích nữ nhi không, hắn lại nói ta suy nghĩ nhiều rồi. 

 

Vị thái y kia là tâm phúc của tỷ tỷ, lúc này ông ta hỏi tên của nữ nhi nhà ta. 

 

Ta run rẩy trả lời, “Chỉ có một chữ, “Chỉ”.” 

Bạn cần đăng nhập để bình luận