Di Chúc Của Bố Mẹ Chồng
7
8
Tôi ngồi lặng lẽ trong góc, lạnh lùng nhìn đội ngũ y tế cố gắng cứu mẹ chồng.
Trước lúc chết, bà ấy vẫn lo lắng tôi tranh giành tài sản.
Người như vậy, tại sao tôi phải lo lắng cho bà ấy?
Lòng người chính là như vậy, từng chút từng chút một trở nên lạnh cứng.
Chỉ một phút trước, vì lòng tốt của con người, tôi đã gác lại mọi oán hận để chăm sóc bà ấy.
Giờ tôi chỉ muốn rời đi, mặc kệ bà ấy sống c.h.ế.t ra sao.
Đến bệnh viện, mẹ chồng lại được đưa vào phòng cấp cứu.
Bác sĩ giục tôi đi đóng viện phí.
Tôi không muốn đóng, dựa vào cái gì mà bắt tôi phải trả tiền?
Nhưng cũng không thể để bác sĩ khó xử.
Họ làm việc chăm chỉ, cứu người, cuối cùng lại không có ai trả tiền, nghe nói nếu bệnh nhân không trả phí, họ còn bị trừ lương nữa!
Tôi cắn răng nộp tiền, quyết định sau này sẽ đòi lại từ An Minh.
Hóa đơn của cả hai bệnh viện tôi đều nhét vào trong túi xách.
Mẹ chồng đã hôn mê bất tỉnh, đang được cấp cứu trong phòng phẫu thuật.
Tôi ngồi trên ghế dài ở hành lang bệnh viện, lấy tất cả hóa đơn ra, sắp xếp lại từng tờ, chụp ảnh làm bằng chứng, chuẩn bị gửi cho An Minh để bắt anh ta trả lại tiền.
Bỗng nhiên, màn hình điện thoại nhảy lên một cuộc gọi từ số lạ, cắt ngang việc chụp ảnh của tôi.
Tôi khó chịu bắt máy.
"Xin chào, bạn có cần vay vốn không?"
Nghe giọng nói quen thuộc của một cuộc gọi quảng cáo, cảm xúc của tôi vốn đã dồn nén đến cực điểm, lập tức bùng nổ.
"Cô bị thần kinh à? Ai cần vay vốn hả? Đừng có làm phiền tôi nữa được không..."
Đầu dây bên kia không hiểu sao cũng bùng nổ:
"Cô mắng cái gì hả? Cúp máy không được à?"
"Cô nghĩ tôi muốn gọi điện chắc? Giờ đi tìm việc, đều phải gọi điện thế này đấy!"
"Ngay cả Tôn Ngộ Không đến đây cũng phải gọi cả vòng điện thoại rồi mới đi được! Tôi không làm nữa!"