Di Chúc Của Bố Mẹ Chồng
6
7
Xe cấp cứu 120 được điều từ một bệnh viện nhỏ gần đó.
Đây chỉ là bệnh viện hạng hai, chủ yếu xử lý các bệnh thông thường, khoa bỏng gần như không có tác dụng gì.
"...Bà ấy bị bỏng diện tích lớn, chúng tôi không thể điều trị được, chỉ có thể sơ cứu tạm thời. Phải chuyển viện ngay lập tức."
"Được, được, chuyển ngay!"
Tôi lập tức quyết định chuyển bà ấy đến bệnh viện hạng ba tuyến trên.
Điện thoại trong túi reo một hồi, nhưng tôi không kịp nghe.
Bên ngoài mưa như trút, sấm chớp đì đùng, gió gào thét.
Mưa nhân tạo lần này đúng là gây ra đại họa.
Mẹ chồng lại được đẩy ra, mọi người hối hả cùng nhau đưa bà ấy lên xe cứu thương.
"Mẹ, mẹ cố lên!" Tôi cố gắng khích lệ bà ấy giữa cơn thịnh nộ của thiên nhiên. "Không sao đâu! Chắc chắn không sao đâu!"
Mẹ chồng khó nhọc mở mắt, yếu ớt thốt ra:
"An Minh... An Minh..."
Tôi lau mồ hôi, vội lấy điện thoại ra xem.
Hiển thị cuộc gọi nhỡ: An Minh đã gọi cho tôi cách đây năm phút.
Tôi lập tức gọi lại.
Vừa bắt máy, bên kia đã quát:
"Tôi gọi mà cô không nghe, cô cũng đừng mong tôi nghe máy!"
Nói xong, anh ta cúp máy ngay.
Tôi nhìn mẹ chồng.
Bà ấy nằm trên cáng, trợn tròn mắt, sống c.h.ế.t không chịu nhắm lại.
Bà bị sét đánh cháy đen, đôi mắt vì thế mà trông càng sáng.
"Mẹ, An Minh không chịu nghe máy." Tôi sốt ruột nói. "Không biết bố có gọi được cho anh ấy không?"
Trong tình huống sống còn, tôi gác lại mọi oán hận, gọi điện cho bố chồng.
An Minh nghĩ tôi bị điên, không chịu nghe tôi nói.
Hy vọng bố chồng có thể nói cho anh ta sự thật.
"Tút... tút... tút..."
Điện thoại của bố chồng mãi không kết nối được.
Chuyện gì thế này?
Sao từng người một đều không chịu nghe điện thoại?
Tôi lo lắng đến mức bốc hỏa.
Đôi mắt của mẹ chồng dần trở nên mờ nhạt, bà yếu ớt nói:
"An Minh... di chúc... di chúc..."
Âm thanh gió bão do mưa nhân tạo gây ra quá lớn, giọng nói của bà lại nhỏ, mơ hồ không rõ.