Di Chúc Của Bố Mẹ Chồng

10

Tôi trừng mắt:  

 

 "Gì cơ? Tôi đang lo lắng cho mẹ chồng, còn anh thì chửi tôi là đồ tiện nhân, bảo tôi đi chết? An Minh, anh thật là độc ác!"   

 

Mắt tôi đỏ hoe, nước mắt lại tuôn ra.  

 

Những người xung quanh tức giận, ào ào lên tiếng chỉ trích An Minh.  

 

Bị mắng đến bẽ mặt, An Minh không dám cãi lại, chỉ nói:  

 

 "Tôi muốn gặp bố mẹ."   

 

Khi nhìn thấy t.h.i t.h.ể của bố mẹ mình, cuối cùng An Minh cũng hiểu ra rằng, những cuộc gọi tôi đã cố gắng gọi cho anh, những lời tôi nói về mẹ bị sét đánh, bố ngã từ ban công xuống, tất cả đều là sự thật!  

 

 "Bố! Mẹ! Con bất hiếu!"   

 

An Minh quỳ xuống, khóc lóc thảm thiết.  

 

Tôi lau nước mắt, lấy từ trong túi ra một xấp hóa đơn:  

 

 "Đây là chi phí y tế, tôi đã bỏ ra mấy nghìn tệ, toàn bộ hóa đơn đều ở đây. Trả lại tiền cho tôi. À đúng rồi, bố anh từng nói sẽ trả tôi 10 vạn tệ, giờ ông ấy mất rồi, anh phải thay ông ấy trả."   

 

 Tôi dí xấp hóa đơn vào mặt An Minh:   

 

 "Nếu anh đã quyết tâm sống với tiểu tam, vậy thì chúng ta tính toán rõ ràng, ly hôn sạch sẽ."   

 

Nghe tôi nói, An Minh lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu, chất vấn:  

 

 "Đến nước này rồi mà cô còn nói ly hôn với tôi?"   

 

Tôi bình thản đáp:  

 

 "Chẳng phải anh muốn ly hôn để đến với Lâm Dao sao? Hoặc có lẽ anh muốn xuống dưới hỏi xem bố mẹ anh có đồng ý không, rồi mới ly hôn với tôi?"   

 

An Minh giận điên người, không màng khóc lóc nữa, lập tức đứng dậy từ sàn nhà, lao vào cãi nhau với tôi.  

 

Tôi cố ý dẫn dắt cuộc nói chuyện về việc ly hôn và phân chia tài sản. Quả nhiên, An Minh mắc bẫy, bỗng nhiên nhận ra điều gì đó, hét lên:  

 

 "Di chúc! Trời ơi! Di chúc! Bố mẹ tôi đã lập di chúc, để lại toàn bộ tài sản cho cô!"   

 

Tôi gật đầu, nói:  

 

 "Đúng thế. Họ đã nói sau khi mất, toàn bộ tài sản sẽ để lại cho tôi. Giờ họ đã đi rồi, di chúc có hiệu lực, hôm nay anh có thể thu dọn đồ đạc và cuốn xéo ra khỏi căn nhà của tôi rồi!"   

 

 "Không thể nào! Đó là di sản của bố mẹ tôi, phải là của tôi!"   

 

An Minh giận dữ quát lớn.  

 

Vì tiền, anh ta lập tức quên sạch nỗi đau vừa rồi, đứng giữa bệnh viện cãi nhau tay đôi với tôi.  

 

Chúng tôi từ nhà xác cãi nhau ra đến hành lang.  

 

Tất nhiên, tôi cố tình dẫn anh ta đến một "sân khấu" lớn hơn để anh ta thể hiện.  

Bạn cần đăng nhập để bình luận