Đêm xuân Vãn Kinh
Chương 12
Tôi và mẹ không chút do dự đã đồng ý ngay.
Chi phí điều trị tất nhiên tăng gấp vài lần, nhưng may mắn là tôi vẫn có khả năng chi trả.
Chỉ là tôi không ngờ rằng, lúc tôi đi nộp viện phí.
Y tá lại nói rằng trong tài khoản của bố tôi đã có người nộp trước một triệu nhân dân tệ.
Tôi lập tức nghĩ đến Cố Duy An.
Gọi điện hỏi, anh lại rất bất ngờ: “Vãn Vãn, trước khi về Bắc Kinh, anh có gửi trước một khoản phí điều trị, nhưng chỉ là mười vạn.”
“Có thể bệnh viện đã nhầm.”
Kết thúc cuộc gọi, tôi quay lại hỏi y tá lần nữa.
Bên đó xác nhận không có nhầm lẫn, người kia rõ ràng đã ghi chú là trả cho bố tôi.
Tôi không khỏi nghĩ đến Triệu Kinh Tự.
Chuyên gia nước ngoài đến bất ngờ này, có lẽ không phải nhờ may mắn.
Mà là do Triệu Kinh Tự sắp xếp.
Tôi nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn chuyển lại một triệu đó.
“Triệu tiên sinh, số tiền trước kia anh đưa tôi cộng với tiền tiết kiệm của tôi đã đủ chi trả viện phí rồi.”
“Nhưng vẫn muốn cảm ơn ngài.”
23
Triệu Kinh Tự nhận được tin nhắn từ Trần Vãn trong lúc đang ở một buổi tiệc có phần nhàm chán
.
Cố Duy An cũng có mặt.
Hai người vốn quan hệ không tồi, giờ lại coi nhau như người xa lạ.
Những người biết chuyện, tự nhiên sẽ không dám động chạm đến nỗi đau của họ.
Nhất là cả buổi tối, sắc mặt của Triệu Kinh Tự không tốt chút nào.
Nhưng Cố Duy An lại bất ngờ chủ động đến bắt chuyện.
“Kinh Tự, khoản viện phí của bố Vãn Vãn, là cậu trả đúng không?”
Triệu Kinh Tự vừa nhận được thông báo hoàn tiền, tâm trạng vốn đã tệ đến cực điểm.
Nghe Cố Duy An hỏi thế, hắn hiếm khi đáp lại một cách châm chọc:
“Là tôi. Thân là cấp trên cũ của Trần Vãn, làm chút việc thiện không được sao?”
“Tất nhiên là được.”
Cố Duy An vẫn giữ giọng điệu ôn hòa: “Chỉ là, giờ Vãn Vãn là vợ tôi.”
“Những việc này, vốn nên để người chồng là tôi làm.”