Đêm xuân Vãn Kinh
Chương 07
Nhưng mười năm sau, căn bệnh bỗng tái phát mà không hề có dấu hiệu báo trước, lần này không thể cứu vãn được nữa.
Bác sĩ nói, nhiều nhất là còn ba tháng.
Khi nhận kết quả chẩn đoán, mẹ tôi không kìm được cảm xúc mà bật khóc trách móc:
“Không phải tại mấy chuyện gièm pha của con ở Bắc Kinh sao?”
“Năm ngoái, người đàn ông đó đưa con về, lái chiếc xe nhìn qua là biết không rẻ.”
“Sau này em họ con nói, đó là cái gì mà Bentley, ít nhất cũng phải mấy trăm vạn.”
“Họ hàng bạn bè đều đồn thổi, bảo con ở Bắc Kinh bị người ta bao nuôi.”
“Chính từ lúc đó, bố con cứ mang nặng nỗi buồn trong lòng.”
“Mỗi lần nhắc đến chuyện hôn nhân đại sự của con, ông ấy lại uống rượu rồi buồn bã, thế mới tái phát bệnh.”
Mẹ vừa nói vừa khóc: “Vãn Vãn, trèo cao không được, nhà chúng ta với người đàn ông đó không chung đường.”
“Con đột ngột nghỉ việc về nhà, mẹ biết ngay là người ta chơi chán rồi, không cần con nữa!”
“Bố con thương con, nhưng không dám hỏi, chỉ biết một mình uống rượu giải sầu...”
“Nhà mình cứ an phận mà gả cho một người bình thường, để bố con yên lòng ra đi, được không?”
Tôi đứng sững ở đó rất lâu, cuối cùng chỉ có thể gật đầu cứng nhắc: “Vâng, con nghe lời mẹ.”
14
Sau khi biết chuyện của bố tôi, Cố Duy An đã đến quê tôi ngay trong đêm.
Anh giúp liên lạc với bệnh viện, chuyên gia, chạy đôn chạy đáo khắp nơi, rất tận tâm.
Với tính cách và sự ân cần của anh, vốn dĩ đã dễ dàng chiếm được cảm tình của mọi người.
Chẳng mấy chốc, anh đã chiếm trọn trái tim của bố mẹ tôi.
Biết chúng tôi là bạn học, lại nghe gia cảnh của anh trong sạch,
Bọn họ tôi càng thêm vui mừng.
Khi biết tôi vẫn chưa đồng ý với sự theo đuổi của Cố Duy An.
Bố mẹ bắt đầu trách móc tôi.
Nhưng Cố Duy An đã đứng ra bênh vực, nói giúp tôi:
“Cũng tại mấy năm nay con không về nước, nên Vãn Vãn mới xa cách với con.”
“Cần cho cô ấy thêm thời gian để từ từ chấp nhận.”