Đêm xuân Vãn Kinh
Chương 03
Nhưng rõ ràng lại khiến người ta cảm giác được hắn đang không vui.
Tôi chỉ sững lại trong hai giây, rồi thu lại ánh mắt, tiếp tục bước ra ngoài.
Cố Duy An lại gọi tôi: "Vãn Vãn, chờ anh chút, anh qua chào bạn một tiếng."
Tôi đứng yên tại chỗ, nhìn Cố Duy An mỉm cười bước về phía Triệu Kinh Tự: "Kinh Tự, lâu rồi không gặp."
Thế giới này quả thực quá nhỏ.
Bọn họ nói cười hàn huyên, cứ như những người bạn cũ thân thiết.
Tôi dứt khoát bước ra xa hơn, định tránh khỏi cảnh đó.
Nhưng cố tình vẫn nghe thấy được giọng nói chậm rãi của Triệu Kinh Tự: "... Bạn gái của cậu à?"
Cố Duy An cười nhẹ: "Chỉ là đàn em của tôi thôi."
Nói rồi, anh lại nói thêm với ẩn ý: "Còn bạn gái thật sự, thì cần phải cố gắng thêm."
Triệu Kinh Tự khẽ gật đầu: "Cũng xinh đấy, cố gắng lên."
Cố Duy An rõ ràng bất ngờ nhưng lại cực kỳ thoải mái: "Cậu cũng thấy Vãn Vãn xinh đúng không?"
"Hồi đại học còn là một cô bé ngốc nghếch, ngây thơ ngoan ngoãn, mấy năm không gặp, tôi suýt nữa không nhận ra."
Ánh mắt Triệu Kinh Tự lại một lần nữa dừng trên bóng dáng đang rời đi kia.
Chiếc váy dây màu đỏ rượu, hiếm hoi mang giày cao gót mảnh màu đen.
Trang điểm cẩn thận thế này, quả nhiên rất khác.
Hắn bình thản nói: "Tối nay tôi còn chút việc, hôm khác gặp lại nhé."
"Được, cậu cứ bận việc đi, tôi đưa Vãn Vãn về."
Cố Duy An dõi theo Triệu Kinh Tự bước vào thang máy, sau đó quay lại.
"Đợi sốt ruột rồi nhỉ, anh đưa em về."
Tôi lắc đầu, theo anh ra ngoài, lên xe.
"Vừa rồi, người đó là người thừa kế của Kinh Thế, thật đúng là rất khó lường."
"Thế à, em không biết nhiều."
"Bọn anh từng học chung hai năm cấp ba, sau đó cậu ấy ra nước ngoài."
Cố Duy An nghiêng đầu liếc nhìn tôi một cái: "Chẳng qua, con người cậu ấy trông có vẻ lạnh lùng, khó gần thế mà hồi trẻ cũng là người có não yêu đương đấy."
Ngón tay tôi vô thức siết chặt lấy váy.
Chỉ cảm thấy trong khoảnh khắc này, trái tim bỗng đập lỡ một nhịp.
7