Đêm xuân Vãn Kinh

Chương 02

Tay tôi vô thức siết chặt vào tua rua treo trên rèm cửa.

 

Tôi ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Đây là khu trung tâm đắt đỏ nhất của thủ đô.

 

Những căn hộ sang trọng ở đây đều có giá hàng chục triệu, thậm chí hàng trăm triệu.

 

Nếu không có Triệu Kinh Tự, tôi chẳng bao giờ có cơ hội đặt chân vào nơi này.

 

Khi còn trẻ, tôi từng mơ làm Lọ Lem.

 

Nhưng bây giờ, giấc mơ ấy đã đến lúc phải tỉnh.

 

Triệu Kinh Tự từ phía sau ôm lấy tôi, thoang thoảng mùi t.h.u.ố.c lá nhàn nhạt.

 

"Đến lúc đó, nói cho tôi biết tên người em sẽ cưới. Tôi sẽ xem xét giúp em."

 

Môi hắn lướt qua bên tai tôi, động tác dịu dàng nhưng giọng nói lại lạnh lẽo.

 

"Dù sao cũng từng bên nhau."

 

Giọng hắn nhàn nhạt, mang theo chút trêu chọc hiếm thấy:

 

 

 "Vẫn không nỡ để em bị người khác làm tủi thân."

 

4

 

Tôi cố nở một nụ cười, cố gắng để nó trông không quá gượng gạo.

 

 

"Không cần đâu."

 

Cánh tay đang ôm lấy eo tôi dường như bỗng siết chặt hơn.

 

Nhưng rồi nhanh chóng buông ra.

 

Tôi tranh thủ rút khỏi vòng tay hắn: "Hai ngày nữa em nghỉ phép, sẽ nhanh chóng dọn đồ rồi rời đi."

 

Triệu Kinh Tự dụi tắt điếu thuốc, liếc nhìn tôi, giọng chẳng chút cảm xúc: "Tùy em."

 

Hắn quay người bước vào phòng thay đồ.

 

Chẳng mấy chốc đã cầm áo khoác vest ra.

 

Tôi nhìn hắn rời đi, cho đến khi hắn bước ra tới cửa chính.

 

"Triệu Kinh Tự."

 

Hắn dừng chân, nhưng không quay lại.

 

Tôi thất thần nhìn bóng lưng hắn.

 

Không thể tưởng tượng được chỉ mới vài chục phút trước,

 

Hắn còn hôn tôi và gọi tôi là Vãn Vãn.

 

Mũi cay xè, tôi vội kìm nước mắt.

 

"Thẻ ra vào để ở chỗ bảo vệ hay là…"

 

"Tuỳ em, tôi sẽ không ở đây nữa."

 

Triệu Kinh Tự để lại một câu, rồi mở cửa rời đi.

 

Tiếng đóng cửa khá mạnh.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận