DẪU ĐƠN CÔI, TA VẪN TỰ MÌNH KHAI NỞ

3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KjPjkLZs8

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ông đánh giá ta, ánh mắt như muốn nhìn thấu tâm can.

 

Cũng đang cân đo tính toán, xem ta rốt cuộc đáng giá bao nhiêu.

 

Có đáng để ông mạo hiểm một phen không?

 

Ta bình tĩnh đứng đấy, không thúc giục, không nhiều lời.

 

Nếu tòa thành này sắp sụp đổ, để sinh tồn, ta có thể vứt bỏ tất cả.

 

Nhưng ông thì không thể.

 

Vậy nên ông phái người đưa thư tới phủ Quốc Công.

 

Phủ Quốc Công đáp lời rất nhanh, quản gia đích thân tới, mang theo xe ngựa có phù hiệu riêng của phủ, cùng đội hộ vệ nghiêm trang.

 

Hắn cung cung kính kính mời ta lên xe.

 

Bên trong xe ngựa, chính là Thế tử gia — Tần Văn Ngọc.

 

03

 

Như Mai bị quản gia ngăn lại.

 

“Tiểu thư!” Nàng trông thấy người ngồi trong xe, không kìm được cất tiếng gọi đầy lo lắng.

 

Ta khẽ lắc đầu với nàng, chậm rãi an tọa.

 

Bọn họ thắng ở quyền thế, thắng ở gia thế thâm hậu, thắng ở chỗ Tần Văn Ngọc là nam nhân.

 

Nhưng ta... cũng có tư cách để nắm lấy điểm yếu của bọn họ.

 

Cho nên, cuộc đấu này rốt cuộc ai thắng ai bại, chưa đến hồi kết, còn chưa thể luận định.

 

“Lục tiểu thư nhà họ Lưu, đơn danh một chữ Di, mẹ ruột mất sớm, năm nay mười sáu, chưa đính hôn…”

 

Tần Văn Ngọc chậm rãi đọc từng dòng về quá khứ của ta.

 

Đột nhiên đổi giọng:

 

“Người của phủ Quốc Công thật cần được huấn luyện lại, đến cả chuyện Lục tiểu thư biết y thuật cũng không điều tra ra.

 

“Ta chỉ hiếu kỳ, năm đó vì sao cô không đứng ra ứng bảng vàng chiêu y của hoàng thượng?

 

“Lẽ nào là cảm thấy thánh thượng hứa ban chưa đủ hậu hĩnh?”

 

Là vậy, nhưng cũng không hẳn là tất cả.

 

Ta ngước nhìn Tần Văn Ngọc.

 

Dẫu hổ sa đồng bằng, phong thái vẫn không giảm, thậm chí so với khi xưa còn thêm vài phần trầm tĩnh, sâu xa.

 

Ta nghĩ hắn chỉ là gãy chân, không thể hành phòng, nhưng chí hướng chưa từng sa sút, cũng chẳng oán trời trách người.

 

“Khi đó, ta và ngài không hề có quan hệ gì.”

 

“Cô không tính ta là vị hôn phu tương lai của nàng ta sao?” Hắn nhướng mày hỏi.

 

“Lưu Bảo Thư lấy việc bắt nạt thứ nữ làm thú vui. Có lần giữa trời tuyết trắng, nàng sai ta xuống ao mò khăn tay nàng cố tình làm rơi; có lần sai người ném ta vào giếng khô chơi trò chôn sống. Nàng còn cố ý cào xước mặt ta, lại bỏ độc làm hủy dung vào thuốc ta dùng.” Ta nghiêng đầu, nhẹ giọng, nhưng bình thản nói với hắn, “Ngài nói xem, ta có thể hận nàng không? Ta nên ghi thù không? Có được phép trả thù, phá hủy hết thảy những gì nàng coi trọng không?”

 

“…”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/dau-don-coi-ta-van-tu-minh-khai-no/3.html.]

Tần Văn Ngọc không đáp.

 

“Ngài là vị hôn phu tương lai của nàng ta, là vốn liếng nàng ta lấy làm kiêu ngạo. Bởi vậy ta không ra tay, cũng không để lộ chuyện ta biết y thuật.

 

“Dù sau này bị các người biết được, ta thà chếc, cũng không để nàng ta được toại nguyện.”

 

Có những hận thù không nói ra, không có nghĩa là không tồn tại.

 

Ta chưa từng báo thù, chỉ vì năng lực tự bảo vệ bản thân khi ấy còn quá yếu.

 

Sư phụ từng dặn, nếu không có chỗ dựa vững chắc có thể bảo vệ ta chu toàn, tuyệt đối không được để lộ bản lĩnh y thuật.

 

Người thường mang ngọc, tất chiêu họa. Có một số bản lĩnh, cũng có thể trở thành tai họa.

 

Tần Văn Ngọc lặng lẽ nhấc chén trà, rót một ly, đẩy về phía ta:

 

“Lục tiểu thư, xin mời dùng trà.”

 

“Đa tạ.”

 

Xe ngựa lững thững chạy, chẳng biết sẽ đưa ta về đâu.

 

Ta cũng không biết, liệu còn có ngày trở lại Lưu phủ hay không.

 

Tần Văn Ngọc có đủ tư cách và quyền thế để giam giữ ta, khiến ta từ nay biến mất khỏi thế gian này.

 

Không ai biết ta, không ai nhớ ta.

 

“Lục tiểu thư muốn gì?”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

“Ta muốn tiền, rất nhiều tiền. Ta muốn tự do…”

 

Không ai được định đoạt sinh tử của ta.

 

Không thể bắt ta phải gả cho kẻ ta không muốn, không thể dùng luân lý để ràng buộc ta — tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu.

 

Tần Văn Ngọc bật cười khẽ.

 

Sau đó nghiêm túc hỏi lại: “Còn gì nữa không?”

 

“Đến Lưu gia cầu thân, đưa thật nhiều sính lễ, để ta có được một bộ hồi môn thật hậu hĩnh. Đợi ta giải độc cho ngài xong, thì lập tức hòa ly, bên ngoài tuyên bố ta không được cải giá, nhưng âm thầm vẫn chiếu cố đôi phần.

 

“Nếu ngài nguyện ý, thì khiến Lưu gia, Ôn gia, Sở gia cùng gặp họa cũng không sao.”

 

Lấy đức báo oán? Không phải là chuyện Lưu Di ta sẽ làm.

 

Không phải không báo, mà là thời cơ chưa đến.

 

Một khi cơ hội tới, ta cũng có thể trở mặt không nhận người thân.

 

“Điều kiện của Lục tiểu thư, ta đều có thể chấp thuận. Chỉ là…”

 

Tần Văn Ngọc vươn tay, khẽ bóp lấy cằm ta.

 

Giọng nói như ngọc rơi trên đĩa, trong trẻo nhưng không hề mang theo nhiệt độ:  

“Nếu Lục tiểu thư không thể giữ lời, chữa khỏi cho ta, thì làm sao đền bù những gì ta đã bỏ ra?”

 

Ngón tay hắn lạnh như băng.

 

Cái bóp ấy khiến cằm ta hơi đau.

 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận