Ngày trở lại phủ Quốc Công, tổ mẫu nói với ta:
“Tự do không nằm ở chốn người ta đi, cũng chẳng phải chỉ cần rời khỏi nội viện là tự do. Chỉ khi lòng con tự tại, biết yêu, có nhà, có nơi để về — đó mới là tự do đích thực.
“Thân là nữ tử, muốn đi trên đời một mình, chẳng dễ dàng.
“Có lúc, thân phận sẽ mang lại rất nhiều tiện lợi, và con cũng có thể giúp được nhiều người hơn.
“Ta thích cái tâm tính này của con. Nếu ta trẻ lại mấy chục tuổi, ta nhất định sẽ rủ con đồng hành, phóng khoáng mà làm một trận lớn.”
Tần Văn Ngọc vội vàng nói:
“Tổ mẫu! Tôn nhi vất vả lắm mới đón được nàng về, tổ mẫu chớ dọa nàng đi nữa!”
“Xem kìa, xem cái vẻ sốt ruột kia kìa, đúng là khiến ta, bà già này, được mở mang tầm mắt.”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Tổ mẫu lại khuyên ta:
“Di nha đầu, sau này hai đứa sống cho tốt vào. Nếu hắn dám bạc đãi con, cứ nói với tổ mẫu, ta nhất định thay con trị hắn.”
Ngày tháng quay về phủ Quốc Công cũng không khác mấy.
Mẹ chồng cho ta không ít người có năng lực hỗ trợ, nói rằng không cần đích thân xử lý hết, chỉ cần nắm đại cục, còn lại để hạ nhân lo.
Có lẽ vì được cha mẹ chồng, tổ mẫu tín nhiệm, bao dung; được trượng phu yêu thương, ủng hộ, nên ta dần dần có đủ dũng khí, cũng tìm ra một kiểu sống khác.
Vui vẻ, thong dong, tự tại.
Khi mang thai, tổ mẫu và mẹ chồng căn dặn không được ăn uống vô độ, nên chia nhỏ thành nhiều bữa, giữ thân thể nhẹ nhàng dễ sinh nở.
Ngự y bắt mạch nói ta mang song thai, lúc này đến cả Quốc Công gia luôn luôn trầm mặc cũng phải mở miệng:
“Chuyện ngoài phủ, việc nhỏ giao cho người tin cậy, việc lớn để Văn Ngọc đi làm, hoặc báo một tiếng với ta cũng được.
“Những gì quan trọng nhất vẫn là con và các cháu trong bụng.”
Mang thai hai đứa, nhiều lúc ta đói lả người, nhưng chưa từng ăn đến no căng.
Ta hiểu quý trọng, càng trân trọng tính mạng và thân thể.
Khi sinh con, thật sự vừa đau đớn, vừa tủi thân.
Ta chỉ muốn ăn một bữa thật ngon.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/dau-don-coi-ta-van-tu-minh-khai-no/10.html.]
Tần Văn Ngọc đút ta uống canh:
“Nàng không muốn xem mặt hai con sao?”
“Có tổ mẫu rồi, đến lượt ta chắc còn xa lắm.”
“Cũng đúng, có tổ mẫu, sau đó là cha mẹ, rồi các cô cô… chúng ta chắc còn lâu mới được bồng con.”
Hắn xoa má ta, khóe mắt ửng đỏ:
“Vất vả cho nàng rồi.”
Ta hiểu thứ tình cảm mà hắn chưa từng nói thành lời.
Như mưa xuân, thấm dần vào lòng, dịu dàng tưới mát nơi cằn cỗi.
Sau hai tháng ở cữ, ta dần bước ra khỏi nội viện, rời phủ Quốc Công.
Tiếp tục làm điều ta xem là tự do.
Tiểu đệ tử của ta từ hai mươi tăng lên bốn mươi người.
Không chỉ học y, còn học thêu thùa, nấu nướng, tính toán, quản gia…
Ta không thể dạy tất cả, nhưng ta có thể mời những người giỏi đến dạy thay ta.
Có Tần Văn Ngọc âm thầm hỗ trợ, hộ tống bảo vệ.
Từ khi Hoàng hậu nương nương nhập cuộc, mọi thứ lại càng hanh thông.
Tư thục dần dần chỉ thu nhận nữ hài, từ kinh thành lan rộng đến các nơi.
Không còn là những cô bé lang thang vô gia cư trong thiện viện.
Mà là những cô gái muốn thay đổi số phận.
Không cầu vinh hoa phú quý, chỉ mong sống tốt — và tốt hơn nữa.
Có nhà, có tình — là bến đỗ.
Có lý tưởng, có phương xa, có kỳ vọng, có hy vọng — ấy chính là một kiểu tự do.
-HẾT-