Đá mật đường phèn

Chương 4

17.

"Đoạn Tự."

Tôi là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí im lặng.

Đoạn Tự liếc nhìn tôi, giọng nói lạnh lùng vang lên:

"Tôi không phải đồ chơi của em, cũng không hứng thú tiếp tục trò chơi này. Làm ơn rời khỏi đây ngay, đừng để tôi phải gọi người đuổi em đi."

Tôi sững sờ, không ngờ rằng anh lại nói chuyện với tôi bằng giọng điệu thô cứng như vậy.

"Em ra ngoài đi."

Lời nói của anh như nhát dao, sắc bén và dứt khoát.

Ngực tôi đau âm ỉ, ý định giải thích ban đầu cũng tan biến. 

Tôi khẽ cười nhạt, gằn từng chữ một cách bâng quơ:

"Tôi cũng chỉ phạm phải lỗi lầm mà tất cả phụ nữ đều sẽ phạm thôi."

Nói xong, tôi đứng dậy, nhìn bàn tay anh đang nắm chặt chiếc cốc, các đường gân nổi lên đầy căng thẳng. Tôi châm chọc thêm một câu:

"Là chính anh ngu ngốc, bị tôi đá một lần, lại tự mình dâng lên lần nữa."

Hàm dưới của Đoạn Tự siết chặt, rõ ràng anh đã bị chọc giận đến cực điểm.

Tôi rất hài lòng, quay người rời khỏi phòng bệnh mà không ngoảnh đầu lại.

Chỉ là...

Ngay lúc cánh cửa khép lại, tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên từ phía sau.

Hành lang trống trải, chỉ còn lại tiếng bước chân của chính tôi.

Tựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, tôi nhận ra khóe mắt mình đã ươn ướt tự lúc nào.

18.

Rừng cây rộng lớn như vậy, chim nào mà chẳng có.

Tôi tự an ủi bản thân như thế.

Nhưng mà...

Thực sự, với rất nhiều chuyện, tôi bỗng nhiên chẳng còn hứng thú nữa.

Tiếng điện thoại rung liên hồi.

Tôi còn tưởng là Đoạn Tự, ai ngờ vừa nghe máy đã thấy giọng khóc nức nở của em họ tôi, Sở Văn.

Chắc lại cãi nhau với bạn trai, nói năng lộn xộn, chẳng ra hình dạng gì.

Tại quán cà phê gần đó.

"Chị, một người không thể chỉ yêu một người thôi sao?"

Sở Văn mắt đỏ hoe, nhìn tôi với vẻ tủi thân, giọng lí nhí hỏi:

"Tại sao, lại còn nhiều người yêu cũ như vậy, mà vẫn còn nhớ nhung không quên?"

"À..."

Đối mặt với câu hỏi sâu sắc như vậy, tôi thật sự muốn nói gì đó.

Nhưng...

Tôi biết mình không thể trả lời được. 

Tôi không chỉ không yêu được một người, mà còn không ngừng nghĩ đến người cũ.

"Chị."

Nước mắt long lanh trong mắt Sở Văn, cô khẽ lau đi, nhỏ giọng nói:

"Em vẫn thích anh ấy. Nhưng em đã từ bỏ rồi, em không cần anh ấy nữa."

Tôi: …

Nghe cô ấy nói câu này, lòng tôi bỗng dưng cảm thấy không yên.

"Văn Văn."

Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Tôi lập tức ngẩn ra, ngước mắt nhìn, và suýt rớt cả cằm khi thấy Triệu Chấn xuất hiện trước mặt.

"Em không cần."

Sở Văn nói giọng nghẹn ngào, nhưng chẳng thể chống cự được việc Triệu Chấn tiến lên ôm lấy cô ấy:

"Chị ơi, cứu em."

"Triệu Chấn!"

Tôi lập tức quát lớn.

Triệu Chấn lúc này mới phản ứng, khi nhìn thấy tôi cũng sững lại một chút, rồi vẫn ôm Sở Văn bước thẳng ra ngoài, nhét cô ấy vào xe.

Tôi vừa định đuổi theo.

Anh ta liền đưa tay chặn cửa, ánh mắt đầy cảnh cáo:

"Đừng dạy hư cô ấy."

Tôi: …

Khóe miệng tôi giật giật, không nhịn được bật lại:

"Anh đang đứng đây mà còn dám nói kiểu ‘Năm mươi bước cười một trăm bước’ sao?"

Triệu Chấn ánh mắt lạnh lùng:

"Nhà họ Đoạn đang sắp xếp cho Đoạn thiếu đi xem mắt. Hy vọng đến ngày anh ta đính hôn, cô vẫn còn cười nổi."

Tôi: …

Chiếc xe lao đi trong làn bụi mờ.

Không lâu sau đó.

Sở Văn gọi điện báo bình an, trong giọng nói tràn đầy vẻ ngọt ngào e thẹn.

Tôi đứng dưới lầu nhà mình, cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn lên giống như Đoạn Tự từng làm, chỉ cảm thấy mọi thứ xa xôi mờ mịt.

Tan nát lòng rồi.

19.

Ngày lễ khai máy.

Tôi và Đoạn Tự buộc phải chạm mặt nhau, còn bị đạo diễn sắp xếp đứng cạnh nhau.

Không hẹn mà cùng.

Cả hai chúng tôi đều dịch ra một bước, giữ khoảng cách với đối phương.

"Ê."

Biên kịch đầu óc đầy ý tưởng, tiện miệng nói một câu:

"Nói thật, khoảng cách này trông cứ như đang làm lễ bái đường ấy."

Đoạn Tự liếc qua một cái.

Biên kịch cuống quýt che miệng, nấp ngay sau lưng đạo diễn.

Tôi: …

"Chị à. Đây, kẹo của lễ khai máy."

Nam diễn viên cùng đoàn cười đi tới, tiện tay đưa cho tôi một viên kẹo sữa.

"Cảm ơn."

Tôi mỉm cười nhận lấy, vừa bóc ra định ăn thì một bàn tay lạnh băng đã giữ lấy cổ tay tôi.

Giữa ánh mắt của bao người.

Đoạn Tự cúi đầu, trực tiếp cắn lấy viên kẹo trên tay tôi.

"Anh..."

Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta.

Đoạn Tự ngậm kẹo, vẻ mặt đầy tự tin và lý lẽ:

"Tôi đầu tư đấy, ăn một viên kẹo thì làm sao?"

"Nghẹn ch/ết anh đi."

Tôi buột miệng nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận