Đá mật đường phèn
Chương 1
1.
Tôi đang phấn khích trả lời blogger, vừa nhìn kỹ nội dung đã lập tức tụt mood.
Mặt trời đã lên đến đỉnh, lượt like vượt ngàn.
Đúng lúc đó, bạn trai cũ đã "ch/ết" từ lâu của tôi – Đoạn Tự – đột nhiên tìm đến.
Vừa xuất hiện đã quăng cho tôi cả đống ảnh.
Ch/ết tiệt!
Toàn là những bình luận của tôi trong bài đăng của blogger đó.
Nhìn biểu tượng "đang nhập" của anh, tôi run tay, lỡ nhắn một câu:
"Anh là blogger đó hả?"
[Đoạn Tự]: Không nhận ra tay tôi à?
[Đoạn Tự]: Muốn thử cảm giác bị bóp cổ lần nữa không?
Tôi: ……
Lúc này, tôi nhìn lại mấy bình luận mình từng viết, cảm giác nhiệt độ cơ thể như đang tăng vùn vụt.
[Đoạn Tự]: Sao im lặng thế?
Nhìn tin nhắn này của anh, tôi vội vàng đáp:
"Biết trước là anh, em đã không đăng rồi."
[Đoạn Tự]: ?
[Đoạn Tự]: Xuống đây, ngay bây giờ.
Tôi: ???
Đầu tôi như ù đi, vội vàng chạy đến bên cửa sổ.
Kết quả, người nào đó đang đứng bên bồn hoa, ngẩng đầu nhìn lên.
Tôi hoảng hốt kéo rèm lại, hồn vía như bay đi đâu mất.
Ch/ết tiệt!
Một người yêu cũ chuẩn mực không phải nên giống như đã ch/ết sao?
[Đoạn Tự]: Sợ rồi à?
Tôi ôm điện thoại, nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của anh, liền đáp luôn:
"Ai sợ? Em dẫn hội chị em xuống gặp anh ngay."
[Đoạn Tự]: Ồ, khẩu khí ghê nhỉ.
Dù sao tôi cũng chuyển nhà rồi.
Cho dù anh biết tôi ở tòa này, chắc chắn không biết tôi ở căn nào.
Tôi hừ một tiếng, đầy đắc ý, đứng dựa vào cửa sổ nói:
"Sao? Không phục? Đến lúc đó đừng có mà khóc."
Vừa dứt lời, tôi thấy Đoạn Tự dưới lầu đang nói chuyện với ai đó.
Nhìn kỹ lại…
Đó là mẹ tôi.
Cứu với!
2.
Không đến ba giây, mẹ tôi đã cười toe toét, dẫn Đoạn Tự vào trong tòa nhà.
Tôi: ……
Lòng tôi trĩu nặng, chân như giậm phải gai, lo lắng đến mức chỉ biết đứng dậm chân tại chỗ.
Chẳng kịp thay đồ, tôi đành mặc nguyên bộ đồ ngủ mà lao thẳng ra khỏi phòng.