Đá mật đường phèn

Chương 3

12.

Tối đến.

Đám phóng viên đã tản đi phần nào, nhưng tôi cũng mệt rã rời, nhắn tin cho mẹ rồi nghiêng đầu nhìn sang sofa, mới phát hiện Đoạn Tự đã tắm xong, mặc áo choàng tắm nằm ngủ ở đó.

"Đoạn Tự?"

Tôi nhướn mày, thử gọi một tiếng, thấy anh không phản ứng gì thì rón rén đi tắm.

Tắm xong.

Tinh thần tôi tỉnh táo hơn, thấy Đoạn Tự vẫn ngủ, tôi len lén bước lại gần, chống cằm lên ghế sofa, ngắm gương mặt anh khi ngủ.

Anh ngoan quá.

Tôi lặng lẽ nhìn, chợt nhớ lại dáng vẻ anh kéo tôi ra khỏi phòng nghỉ hôm nay.

Thực ra.

Tôi không sợ bị chụp ảnh, nếu sợ thì đã chẳng gặp hết người này đến người khác. 

Nhưng cảm giác được bảo vệ hiếm có khiến tôi bỗng phối hợp mà giả vờ sợ hãi.

"Đoạn Tự."

Tôi chống cằm, nhìn đôi hàng mi dài đen láy của anh, không nhịn được mà đưa tay chạm nhẹ.

Ai ngờ.

Tôi vừa định rụt tay lại, Đoạn Tự đã mở mắt ra.

"Ơ, anh… anh chưa ngủ à?"

Tôi bối rối, đầu óc trống rỗng.

"Ngủ rồi."

Đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn tôi, khóe môi nhếch nhẹ, nhưng không hề vạch trần hành động nhỏ nhặt vừa rồi của tôi, chỉ khẽ nói: 

"Chỉ là đột nhiên nhớ ra, hôm nay vẫn chưa quay video. Em muốn quay chung không?"

Tôi: ...

Đương nhiên là không rồi.

Đôi tay anh, ngay cả đốt ngón cũng hồng hào, khi nhìn anh nhẹ nhàng vuốt ve chiếc gối ôm để quay, tôi chỉ muốn không nhìn thấy gì cho nhẹ lòng, nhưng lại không nhịn được liếc trộm, cuối cùng bị anh bắt quả tang.

"Em, giúp tôi nghĩ chú thích đi?"

"À, tôi buồn ngủ rồi."

Tôi bĩu môi, đứng dậy định đi ngủ. 

Nhìn quanh phòng chỉ có một chiếc giường, tôi xoa xoa đầu, ngại không dám bảo anh ngủ sofa.

"Em sợ ngủ một mình?"

Đoạn Tự nhướn mày.

Tôi mím môi, bị anh nói một câu mà đỏ mặt, chỉ muốn vặn ngược lại: "Chỉ có người nhát gan mới hỏi câu đó thôi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận