CƯỚI VỢ, SINH CON XONG, CHỒNG MUỐN RÚT LẠI TIỀN SÍNH LỄ
1
Trợ cấp nuôi con mới về tài khoản, chồng đột nhiên hỏi:
“Khoản tiền … em định tiêu ?”
chẳng mấy để tâm, đáp tỉnh bơ:
“Đương nhiên là mua sữa với bỉm cho con . Hỏi thừa.”
Anh im bặt một lúc, dè dặt tiếp:
“Anh tính lấy tiền để đóng bù bảo hiểm xã hội cho ba . Sau họ cũng cái mà dựa .”
sững , soi kỹ sắc mặt để chắc chắn đùa, lạnh mặt xuống:
“Anh cho rõ: đây là 3.600, 36.000, càng 360.000.”
Vậy mà còn mặt dày :
“Anh . tiền sính lễ em vẫn động đến. Anh tính , cộng khéo đủ.”
—--
lập tức nhận một thông tin quan trọng.
Bố chồng từng hoặc đóng đủ bảo hiểm xã hội, đồng nghĩa chẳng lương hưu.
khi cưới, Vạn Viễn từng vỗ n.g.ự.c bảo đảm với rằng: ba cũng giống ba , đều lương hưu.
Vậy mà bây giờ thì ? Ánh mắt chẳng những dán chặt 3.600 trợ cấp nuôi con, mà còn nhắm luôn cả 88.000 tiền sính lễ của .
Bên cạnh, Vạn Viễn vẫn thao thao bất tuyệt:
“Chính sách bù đóng đang siết , ba cũng gần 60 , tranh thủ thì muộn. Anh hỏi kỹ : ba đây đóng, giờ chỉ cần bù 3 năm; mới 5 năm, còn thiếu hẳn 10 năm. Tổng cộng gần 90.000. Anh tính , tám vạn tám tiền sính lễ cộng thêm 3.600 trợ cấp, khéo đủ.”
Anh càng càng khí thế, như thể sắp nên việc lớn:
“May mà em gái hỏi thăm, mới lợi ích. Sau họ về hưu, mỗi cũng hơn một ngàn, đủ sống ở quê, cần chìa tay xin nữa, chúng cũng đỡ gánh nặng. Em tiết kiệm, sính lễ với trợ cấp vẫn tiêu, mau chuyển cho , để lo liệu.”
Trong lòng lạnh toát.
Con mới sinh, coi 3.600 trợ cấp chẳng đáng bao nhiêu, chỉ là phụ thêm chi phí hằng ngày. Ai dè trong mắt Vạn Viễn, nó quý như vàng.
Ngay cả sính lễ — thứ ba đổ mồ hôi tích cóp cả đời — vốn định giữ lo cho con. Thế mà vẫn nhớ vanh vách, chỉ chờ dịp moi .
lập tức dập thẳng ý đồ, giọng lạnh như băng:
“Hồi cưới, chẳng ba lương hưu ? Giờ thành bù đóng bảo hiểm? Rốt cuộc là lừa ngay từ đầu, giờ mới bịa thêm lý do?”
Sắc mặt Vạn Viễn thoáng khựng , trong mắt ánh lên chút chột , lấp liếm:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cuoi-vo-sinh-con-xong-chong-muon-rut-lai-tien-sinh-le/1.html.]
“Phải bù mới chứ. Anh định từ lâu , nhưng cưới sinh con, công việc bận quá nên quên.”
bật , nhưng tiếng lạnh buốt:
“Quên hai năm trời, mà đến lúc sinh xong thì ‘nhớ ’? Khéo quá nhỉ. Bù đóng hơn chín vạn, bằng tám vạn tám tiền sính lễ cộng 3.600 trợ cấp. Đây là tính toán từ chứ gì? Nhà định cưới vợ, sinh con mà tốn một xu nào ? Trên đời kiểu hèn hạ như ?”
Bị bóc mẽ, mặt Vạn Viễn lập tức sa sầm:
“Cái gì mà của em của ! Sính lễ là vốn khởi nghiệp của gia đình nhỏ, chứ của riêng em. Giờ trong nhà cần thì em lấy , giữ khư khư gì? Với , trợ cấp nuôi con cứ em nhận thì thành của em, là ba nó, cũng quyền quyết định!”
đập bàn, đáp trả nương tay:
“Xin , mơ giữa ban ngày . Sính lễ là tài sản riêng của , chẳng quyền rớ tới. Trợ cấp nuôi con là quốc gia phát cho đứa trẻ, càng nửa phần quyền hạn.
Ngày cưới, ba bỏ một xu, trách. giờ đóng bù cho họ, ngăn cản. Chỉ điều… chẳng lẽ họ sống từng năm mà để dành nổi đồng nào?”
và Vạn Viễn quen qua mai mối.
Lúc đầu thấy cũng hợp, nên nhanh chóng xác định quan hệ.
Trước khi cưới, Vạn Viễn liệt kê điều kiện gia đình: bố lương hưu, bản là công chức, công việc định. thì là viên chức sự nghiệp, gia cảnh bình thường.
Trong cái thành phố nhỏ , Vạn Viễn đúng là lựa chọn hôn nhân xem “ tệ”.
Ngôi nhà hiện tại là bỏ tiền đặt cọc và trả góp, dùng quỹ nhà khấu trừ. Theo lời , bố chồng góp đồng nào.
Đám cưới cũng sơ sài: hai nhà ăn một bữa ở khách sạn, đăng ký. Tiền sính lễ do Vạn Viễn tự bỏ.
Tình hình tài chính của bố chồng, rõ. Dù cha ruột, cũng chẳng tiện hỏi họ bao nhiêu tiết kiệm. Đó là tiền của họ, vốn chẳng liên quan đến .
Bữa cơm hôm đó, bầu khí nặng nề.
Vạn Viễn do dự mãi mới :
“Bố nuôi với em gái khôn lớn dễ, gì còn tiền tiết kiệm.”
Càng , càng thấy sai sai, nghi ngờ hỏi:
“Không họ vẫn ở quê ? Anh với em gái nghiệp nhiều năm , chẳng lẽ họ để dành nổi chút nào?”
Ánh mắt Vạn Viễn né tránh, hồi lâu mới thừa nhận:
“Ở quê ít việc. Đầu năm, chỗ bảo nhường vị trí cho sinh viên mới, nên ký hợp đồng nữa.”
Cơn giận trong bùng lên dữ dội.
Hồi mới cưới, hai ông bà rả giục sinh con, còn hứa sẽ chăm cháu. và Vạn Viễn cũng chẳng trẻ gì, nên đồng ý sinh sớm.
Thế mà khi sinh hai tháng, Vạn Viễn đột nhiên bảo: bố bận , đến chăm cữ , thậm chí chẳng thèm gọi một cuộc điện thoại.