Tốt lắm.
"Xin lỗi" là gì chứ.
Những đau khổ mà tôi đã trải qua, anh cũng phải trải qua hết mới coi như một lời xin lỗi.
Phần phỏng vấn đang đến đoạn anh ta mắt đỏ hoe, đối diện với ống kính truyền thông, cầu xin được gặp tôi lần cuối.
Tôi tắt màn hình.
Cũng được, hãy để chuyện tình yêu và hận thù của chúng ta kết thúc trọn vẹn.
15
Tôi mặc một bộ váy rực rỡ nhất mà tôi có trong những năm qua, và tô một màu son đỏ đậm đầy thách thức.
Cố Hân, trong bộ quần áo tù, đã mất hết vẻ thanh lịch kiêu sa, trông tàn tạ và thảm hại.
Anh ta lao đến tấm kính ngăn trong phòng thăm, nhưng ngay lập tức bị cảnh sát trấn áp và cảnh cáo.
Tôi ngồi xuống phía bên kia của tấm kính, lặng lẽ ngắm nhìn dáng vẻ suy sụp của anh ta, giống như cách anh ta đã nhìn tôi trên giường bệnh năm nào, ngắm nhìn "tác phẩm hoàn hảo" mà anh ta tạo ra.
Tôi là người mở lời trước.
"Anh có thích không?"
Đôi đồng tử của anh ta co lại, thể hiện sự đau đớn không thể tin nổi.
"Em đã biết từ trước rằng nước đó không uống được sao?"
Tôi không trả lời mà chỉ cười.
Cười, rồi nước mắt tôi bắt đầu rơi.
"Em nói gì đi chứ! Tại sao em lại đối xử với anh như vậy! A Sơ! Nói gì đi!"
Anh ta đứng lên, đập vào tấm kính ngăn, nhưng lại bị cảnh sát kéo trở lại chỗ ngồi.
"Anh đã làm gì sai! Tại sao em dám làm thế với anh! Em có biết chỉ cần anh cử động một ngón tay, bộ phận pháp lý của Cố Thị sẽ..."
Tôi biết, tôi biết tất cả.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Tôi siết chặt hai bàn tay đến mức các khớp trắng bệch, cố gắng kiềm chế sự bùng nổ trong lòng, rồi nhẹ nhàng cắt lời anh ta từng chữ một.
"Hai mươi vạn. Đó là số tiền lớn phải không?"
Anh ta sững sờ.
Tôi nghĩ anh ta hiểu tôi đang nói gì.
"A Sơ, không phải như em nghĩ đâu, không phải..."
Anh ta như kiệt sức, từ từ quỳ gối trước tấm kính, vừa có chút hy vọng, vừa như rơi vào tuyệt vọng, giọng khàn khàn cầu xin tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cuoc-bao-thu-cua-chim-trong-long/12.html.]
"Anh đã sai, khi đó anh còn quá trẻ, anh bị mê muội..."
Anh ta như một đứa trẻ phạm lỗi, quỳ xuống khóc lóc xin tôi tha thứ, trong khi tôi vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng.
"Anh cầu xin em, em tha thứ cho anh... Anh sẽ chuộc tội, anh sẽ ở lại đây, không đi đâu cả, em đừng bỏ rơi anh..."
"Anh chỉ là quá yêu em thôi..."
Anh ta nghẹn ngào, giọng nói đứt quãng, không thành câu.
Tôi có thể thấy anh ta thật sự hoảng loạn.
Có lẽ... anh ta thật sự yêu tôi.
Nhưng tình yêu của anh ta là sự chiếm hữu, là ham muốn kiểm soát.
Đó là sự sẵn sàng hủy hoại tinh thần và thể xác của người mình yêu chỉ để giữ cô ta bên cạnh.
Tình yêu méo mó như vậy, tôi không thể nhận.
Tôi cười, nhưng nụ cười ấy đầy phẫn nộ.
"Đây là tình yêu mà anh nói sao? Làm tổn thương tôi, hủy hoại tôi, thao túng tôi?"
Cuối cùng, tôi không thể kiềm chế được nữa, run rẩy trong cơn giận dữ và khóc nức nở, giọng tôi nghẹn ngào.
"Tôi là con người!! Một con người sống, không phải là đồ vật, càng không phải là con chim hoàng yến của anh!"
Anh ta mở miệng như muốn nói gì đó, nhưng chỉ phát ra những tiếng rên rỉ như một con thú non bị thương, không thể phản bác lại bất kỳ lời nào của tôi.
Tôi không biết một người méo mó như anh ta có thể nhận thức được tình cảm sai lệch của mình hay không.
Nhưng ít nhất anh ta đã hiểu rằng anh ta sẽ không bao giờ được tha thứ.
Tôi nhẹ nhàng đứng lên, không thèm nhìn anh ta thêm một lần nữa.
Anh ta đã phá hủy cơ thể tôi, tôi đã trả lại gấp bội.
Tình yêu mà anh ta lừa dối cũng đã trở thành lưỡi d.a.o đ.â.m vào tim anh ta.
Đã đến lúc kết thúc rồi.
"Cố Hân..." Tôi quay lưng lại, nhẹ nhàng nói.
Anh ta, với khuôn mặt xám xịt, ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy van xin.
"Tôi biết Cố Thị có đội ngũ luật sư và bác sĩ hàng đầu, những tội danh và bệnh tật này có thể không giữ được anh lâu. Vì vậy, khi anh ra khỏi đây..."
Tôi ngừng lại, quay đầu nhìn thấy ánh sáng hy vọng cuối cùng lóe lên trong mắt anh ta.
"Nếu anh ra ngoài được, tôi hy vọng anh sẽ hợp tác để chúng ta ly hôn. Còn nếu không..."
Tôi không nói hết câu, nhưng ánh sáng trong mắt anh ta dần tắt lịm.
"Chúng ta sẽ thanh toán xong mọi nợ nần."