CUỘC BÁO THÙ CỦA CHIM TRONG LỒNG
1
Vào đúng đêm kỷ niệm ngày cưới, tin đồn giữa CEO của Tập đoàn Cố Thị, Cố Hân, và nữ minh tinh nổi tiếng Bạch Linh đã chiếm trọn tiêu đề trang nhất.
Khi Bạch Linh tìm đến tôi, cô ta nhìn tôi từ trên cao với ánh mắt khinh thường.
“Chị nên biết điều một chút. Tình yêu không phân biệt ai đến trước, ai đến sau. Người không được yêu mới là kẻ thứ ba.”
Tôi không nhịn được cười, thật chẳng biết tìm một người có chút đầu óc mà nói.
“Tình yêu có thể không phân biệt ai đến trước, ai đến sau, nhưng lại phân biệt rõ ràng lễ nghĩa, liêm sỉ.”
“Huống chi, liệu Cố Hân có thực sự yêu cô hay không, điều đó cô rõ hơn tôi.”
Anh ta đã dùng cách đê tiện như vậy để lợi dụng tấm chân tình của tôi, mưu toan thao túng cuộc đời tôi.
Nhưng giam cầm một con chim đại bàng, anh ta phải trả một cái giá đắt.
1
Tôi là Lương Sơ, hiện đang là một nhà văn toàn thời gian, đã kết hôn gần ba năm, gia đình hạnh phúc viên mãn.
Khi nhận được cuộc gọi của Cố Hân, tôi đang viết đến đoạn cao trào của tiểu thuyết.
Khi cảm hứng tuôn trào, ý tưởng đột ngột bị cắt ngang.
Tay đang gõ bàn phím khựng lại, tôi không thể nhớ nổi diễn biến câu chuyện mà mình vừa nghĩ ra.
Tôi bực bội đóng sầm máy tính, và khi bắt máy, giọng nói không khỏi có chút khó chịu.
"Alo, có chuyện gì vậy?"
Cố Hân ngừng lại một chút, nhưng vẫn nở nụ cười rồi nói.
"Ừ? Sao thế, ai lại chọc giận A Sơ nhà tôi rồi?"
"Không có gì đâu, anh tối nay phải làm thêm, nhắc em nhớ ăn tối."
Giọng nói trầm ấm bên đầu dây kia vẫn dịu dàng như mọi khi.
Tôi thở dài, giọng điệu cũng trở nên mềm mỏng hơn.
"Được rồi, A Hân, dạ dày anh không tốt, cũng phải nhớ ăn tối nhé."
Không thể nào khác, chồng tôi, Cố Hân, đúng là người yêu hoàn hảo nhất trên đời này.
Anh ấy luôn có thể bao dung cho hàng ngàn khuyết điểm của tôi.
Câu chuyện tình yêu của chúng tôi rất bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cuoc-bao-thu-cua-chim-trong-long/1.html.]
Anh ấy chính là Tề Thiên Đại Thánh, người đã cưỡi mây bảy sắc đến cứu công chúa.
Sau trận thảm họa suýt g.i.ế.c c.h.ế.t tôi, chính anh là người đã xây dựng lại thế giới tan vỡ của tôi từ từng viên gạch.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Gặp được anh ấy, tôi đã sử dụng hết may mắn của cả đời mình.
Tôi không có một tuổi thơ hạnh phúc.
Sau khi mẹ tôi qua đời vì tai nạn xe hơi, bố tôi nhanh chóng tái hôn, tôi bị đưa đến nhà cậu cả để nuôi dưỡng.
Cậu rất thích tôi, thường nói rằng đôi mắt của tôi giống hệt mẹ tôi.
Thật tiếc là công việc của cậu bận rộn, thường xuyên phải đi công tác xa, nên việc chăm sóc tôi chỉ có thể giao lại cho mợ.
Mợ rất phàn nàn về điều này.
Mỗi lần cậu về nhà, ban đêm luôn nghe thấy mợ tranh cãi với cậu về chuyện đó.
Tiếp theo là tiếng than khóc và chửi mắng, cùng âm thanh của chén đĩa bị đập vỡ.
Lúc đầu, nhà cậu chưa có con, cuộc sống của tôi còn tạm ổn.
Nhưng sau khi em họ tôi ra đời, thái độ của mợ đối với tôi thay đổi hoàn toàn.
Tôi rất muốn không hiểu những lời mỉa mai, không nhận ra những ánh mắt lạnh lùng, không biết "oan nghiệt" nghĩa là gì.
Đáng tiếc, một cô bé mười mấy tuổi lại có giác quan cảm xúc nhạy bén nhất.
Tôi chỉ có thể dốc toàn lực để nuốt chửng cơm sống còn sót lại từ bữa tối hôm trước, sau đó ngoan ngoãn rửa chén bát.
Không ai đưa đón tôi đi học, quãng đường năm cây số, không dài cũng không ngắn, tôi có thể đi bộ một mình.
Chỉ duy nhất con hẻm tối om đó, tỏa ra luồng khí âm u đáng sợ, khiến tôi nhớ đến con hẻm nơi mẹ tôi gặp tai nạn.
Tôi đã từng nài nỉ mợ mua cho tôi một chiếc đèn pin.
Tôi gồng mình, lần đầu tiên mở miệng xin tiền.
"Mợ ơi… cháu… cháu có thể xin mợ mười đồng để mua đèn pin không? Con đường ngoài kia tối quá… cháu sợ lắm…"
"Sợ cái gì!" Mợ lườm tôi một cái, cắt ngang lời tôi một cách gay gắt.
"Tôi đi làm mệt c.h.ế.t đi sống lại, kiếm được chút tiền còn không đủ nuôi em trai mày, mà mày còn đòi mua cái đèn pin à?!"
Mợ nhìn tôi giận dữ, trách móc tôi là một kẻ tiêu tiền phung phí, kể lể về những khó khăn khi phải nuôi dạy đứa con ghẻ này.
"… Cháu sai rồi, mợ. Cháu không nên xin tiền."