Công sinh và công dưỡng

2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

3

 

Tôi được mẹ nuôi nhặt trong lúc đi nhặt rác. Bà tin rằng tôi và bà có duyên mẹ con, vì thế ôm tôi về. Cha nuôi hung hăng đánh bà một trận, nhưng bà lại không ngoan như ngày xưa, sống c.h.ế.t cũng không chịu buông tay. Cuối cùng tôi được giữ lại với cái giá là bà gần như bị giết.

 

Có thể nói, so với mẹ ruột sinh tôi ra mà không nuôi, mẹ nuôi mới thật sự là người cho tôi sinh mệnh.

 

 

Cha nuôi tôi đam mê cờ bạc, còn nghiện rượu, chỉ cần chơi mạt chược thua sẽ lấy tôi và mẹ nuôi trút giận. Tôi thường xuyên nhìn thấy mẹ nuôi bị ông ta đè xuống đất đánh đập, những lúc ông ta muốn đến dạy bảo tôi, lại bị mẹ nuôi gắt gao ngăn cản.

 

Cho đến khi ông ta đánh mệt mỏi, khạc nhổ xuống đất vài lần, rồi loạng choạng đi ngủ, tôi ôm mẹ nuôi mình đầy thương tích, nước mắt tựa như hồng thủy vỡ đê, ào ào chảy ra.

 

Rõ ràng bản thân mẹ nuôi cũng bị thương, nhưng bà luôn yên lặng giúp tôi bôi thuốc, sau đó ra hiệu an ủi tôi: [Mọi chuyện sẽ qua, sau này sẽ tốt đẹp hơn!]

 

Sau đó, tôi được một trường thể thao tuyển chọn, cha nuôi lại không đồng ý cho tôi đi học, muốn bán tôi cho một ông già.

 

Mẹ nuôi vì tương lai của tôi, đưa tôi chạy trốn.

 

Ban ngày bà làm cu li, buổi tối đi nhặt rác, ăn thức ăn thừa của nhà hàng, ăn mặc tiết kiệm mua thực phẩm dinh dưỡng bổ sung cho tôi.

 

Cho dù tôi đã trở thành quán quân thế giới, bà cũng không chịu tiêu một đồng tiền nào của tôi, bà nói số tiền đó phải dành dụm để làm của hồi môn cho tôi.

 

Mẹ nuôi của tôi không bẩn chút nào, trên người bà có mùi dễ chịu nhất thế giới.

 

Nhưng từ đầu đến cuối, bọn họ không liếc mắt nhìn mẹ nuôi của tôi một cái, thậm chí ngay cả một câu cảm ơn cũng không nói. Như thể đó là một người không quan trọng.

 

Còn tôi lại chú ý tới sự cô đơn và thất vọng lóe lên trong mắt mẹ nuôi.

 

4

 

Mẹ ruột ảnh hậu phát hiện vẻ mặt buồn bã của tôi, bà ta che mũi nặn ra chút nước mắt: "Con gái, mẹ mới là mẹ ruột của con. Năm đó mẹ ở đang quay phim, không cẩn thận nên sinh non. Bệnh viện quản lý không tốt, bị ôm nhầm. Không phải mẹ cố ý vứt bỏ con, sau này mẹ nhất định sẽ bồi thường những năm khổ sở cho con."

 

Thật sự là ôm nhầm sao?

 

Ha ha, nếu như chỉ bị ôm nhầm, tôi làm sao có thể bị ném vào trong đống rác?

 

Rõ ràng là bà ta vứt bỏ tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/cong-sinh-va-cong-duong/2.html.]

 

Khi tôi giành được chức vô địch Olympic, bà ta có thể ngay lập tức tìm thấy tôi. Điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là nhiều năm qua, bà ta vẫn luôn biết sự tồn tại của tôi! Nếu tôi không trở thành nhà vô địch Olympic, bà ta có nhận tôi không?

 

Bạch Tinh tưởng tôi điếc nên kiên nhẫn nhắc lại: "Hoàn cảnh nơi này quá kém, con xem, con thật xanh xao vàng vọt. Sau khi trở về, mẹ cam đoan sẽ nuôi con trắng trẻo mập mạp.”

 

Thẩm Mẫn cũng có một chút sốt ruột, hốc mắt cô ta đỏ lên, cô ta hứa hẹn, trở về nhà họ Thẩm sẽ trả tất cả những thức thuộc về tôi lại cho tôi.

 

“Là em chiếm vị trí của chị, mấy năm nay, thật ra mẹ vẫn luôn rất nhớ chị. Chị, chị theo chúng em trở về đi.”

 

Mẹ nuôi chắn trước người tôi, thân thể căng thẳng, bà sốt ruột sử dụng ngôn ngữ ký hiệu. Ý của bà là: [Tinh Tinh, con đi theo mẹ ruột tốt hơn đi theo mẹ.]

 

Sau khi làm động tác đó, bà đẩy tôi về phía mẹ ruột ảnh hậu.

 

Nhưng tôi rõ ràng nhìn thấy nước mắt trong hốc mắt của bà, bà rõ ràng là không muốn rời xa tôi.

 

Trong lòng tôi dâng lên một cảm xúc khó tả, tôi nói ngắn gọn với Bạch Tinh và Thẩm Mẫn: "Tôi có thể cùng các người trở về, nhưng các người phải mang mẹ tôi theo, nếu không tôi sẽ không đi cùng các người."

 

Mẹ ruột ảnh hậu lộ thần sắc dở khóc dở cười, liếc mắt xem thường, hừ nhẹ như chế giễu: "Được thôi.”

 

5

 

Tôi từ trong mất mát tỉnh táo lại, mẹ ruột Bạch Tinh vẫn đang dạy bảo bên tai tôi: “Đây chính là chương trình truyền hình trực tiếp nổi tiếng nhất của mẹ và con gái, lát nữa đừng như chưa từng trải đời, không biết thì học theo Tiểu Mẫn.”

 

Thẩm Mẫn nhẹ nhàng cắn cắn môi: "Chị, chị đừng khẩn trương, lần đầu tiên lên máy ảnh đều như vậy, chị quen là được.”

 

Ồ, hai người bọn họ mới giống mẹ con hơn!

 

Đạo diễn, nhà sản xuất đã nhiều lần đối chiếu kịch bản với tôi: “Lát nữa cô cứ khóc nhận người thân là được, nhớ nhất định phải ôm cô Bạch, kể ra mấy năm nay cô nhớ cô ấy nhiều như thế nào.”

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

"Còn mẹ nuôi của tôi thì sao?"

 

Đạo diễn sửng sốt một lúc rồi xua tay với vẻ mặt mất kiên nhẫn: "Cái này cô đừng quan tâm, quan trọng là phối hợp tốt với cô Bạch tạo dựng hình tượng một người mẹ ruột vĩ đại là được!"

 

Trong lòng tôi tràn đầy thất vọng, thì ra bọn họ không phải thật sự muốn nhận lại tôi, chỉ là lấy tôi làm công cụ mà thôi.

 

Sau khi xác nhận mọi thứ tại hiện trường đều chính xác, quá trình quay phim cuối cùng cũng bắt đầu.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận