Công Lược Thất Bại, Tôi Vô Tình Nhặt Được Cậu Em Phú Nhị Đại

Chương 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

10

Ở bên ngoài club Vân Gian, tôi nhặt được Thiệu Vân Đỉnh.

Mùa đông khắc nghiệt, anh chàng này chỉ mặc mỗi áo sơ mi trắng, ở ngay cửa ra vào của club bị gió lạnh thổi đến run rẩy.

Tôi nhìn thấy cậu ta không tệ, mềm lòng, nhặt cậu ta về nhà.

Tôi mua một căn nhà gần ngay trường học.

Trong nhà của tôi không có sẵn quần áo nam, tìm một chiếc khăn tắm rồi ném cho cậu ta, cậu ta với bộ dạng đáng thương đi rửa mặt, tôi lập tức lên giao hàng chớp nhoáng để đặt mua một bộ đồ ngủ nam cỡ lớn.

Giao hàng chớp nhoáng vừa giao hàng tới, cậu ta cũng vừa tắm rửa xong.

Tôi cầm lấy quần áo đưa cho cậu ta thay.

Anh chàng này dáng người không tồi, sau khi nghe ngóng mới biết được, tôi với cậu ta là bạn cùng trường, là đàn em của tôi.

Nhưng lại rất nghèo, bình thường dựa vào có chút nhan sắc của bản thân để kiếm tiền sinh hoạt.

Nhưng hôm nay, gặp phải phú bà muốn hôn môi với cậu ta, cậu ta không muốn, vậy nên đã bị ném ra ngoài.

“Cậu còn rất…” 

Tôi nhìn cậu ta từ trên xuống dưới, vai rộng eo nhỏ, dáng người tam giác ngược tiêu chuẩn, áo ngủ vẫn có hơi chật, siết lấy cơ bụng cậu ta, tôi nuốt một ngụm nước bọt, nói: 

“Cậu còn là một người đàn ông rất chính trực nha!”

Tôi nhìn cậu ta, trong đầu đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ lạ lùng.

Hay là… Tôi bao nuôi cậu ta?

Dù sao bây giờ tôi cũng có tiền.

Tôi thấy mình rất tốt bụng, tâm trí vẫn còn rối bời, câu đầu tiên đã nói bật ra.

“Này, hay là cậu theo tôi đi.”

Đôi mắt đào hoa của cậu ta chớp chớp, người khác nhìn vào đều rất muốn giày vò.

“Nhưng tôi đã quyết định hoàn lương rồi.”

Chết tiệt! Có tiền cũng không dùng được.

Từ ngày đó về sau, Thiệu Vân Đình rất coi trọng tôi.

Mở miệng là gọi một tiếng chị ơi, quả thực là Đát Kỷ phiên bản nam của thời nay.

Cậu ta vừa gọi chị ơi, tôi lập tức dẫn cậu ta ra ngoài dạo phố, tiêu tiền cho cậu ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/cong-luoc-that-bai-toi-vo-tinh-nhat-duoc-cau-em-phu-nhi-dai-lkvh/chuong-9.html.]

Khoan hãy nói, dẫn theo cậu ta tôi thấy rất hãnh diện, con ch.ó đi ngang qua nhìn thấy cũng tới đây thè lưỡi l.i.ế.m cậu ta hai cái.

Tôi đưa Thiệu Vân Đình tới cửa hàng đồ hiệu lần trước Lâm Tụng Thanh dẫn tôi tới.

Khi đang mua quần áo, gặp phải Lâm Tụng Thanh.

Anh ta đi cùng với Quách Nhã, sau khi thấy tôi thì đi về phía tôi.

Anh ta thấy tôi và Thiệu Vân Đình thân mật nắm tay, ánh mắt mắt thoáng chốc đỏ lên.

“Bởi vì cậu ta, cô mới chia tay với tôi sao?”

Anh ta chỉ vào Thiệu Vân Đỉnh, giọng nói run rẩy.

“Tôi biết ngay họ đều nói đúng, cô chính là đồ con gái ham hư vinh, chỉ cần có thể tiêu tiền cho cô, cô sẽ hẹn hò với anh ta, Khê Xuân, cô có biết xấu hổ không vậy?”

Vẻ mặt của tôi và Thiệu Vân Đình đều bị đơ.

Tôi nhìn sắc mặt khó coi của Quách Nhã, chỉ vào Lâm Tụng Thanh nói: 

“Có thể quản cho tốt bạn trai của cô không?”

Quách Nhã giống như bị sỉ nhục, nước mắt chảy ra, quay người chạy đi.

Lâm Tụng Thanh lại nhìn tôi và Thiệu Vân Đình quyết không chịu buông tha.

“Thiệu Vân Đình, cậu biết cô ta làm nghề gì không?”

“Cô ta chính là gái gọi.”

“Cô ta trước kia chính là một con ch.ó nịnh bợ, cũng bởi vì tôi nhìn rõ được mục đích của cô ta, không muốn tiêu tiền cho cô ta, nên cô ta mới đi theo đuổi cậu đấy.”

Tôi và Thiệu Vân Đình im lặng nhìn Lâm Tụng Thanh nổi điên, sau khi đợi anh ta nói xong câu, tôi nhàn nhạt hỏi: 

“Được rồi được rồi, phát điên xong chưa?”

“Phát xong rồi thì chúng tôi đi dạo tiếp đây.”

Nói thật ra thì, tôi cũng có chút không hiểu nổi Lâm Tụng Thanh.

Tôi đã từng hạ thấp bản thân, vô cùng hèn mọn mà nịnh nọt anh ta nhưng anh ta lại chướng mắt tôi.

“Khê Xuân, em về lại bên cạnh anh đi, anh không quan tâm em có ham muốn tiền của anh không, anh cũng nguyện ý cho em tiêu tiền, chỉ cần em quay về.”

Giọng nói xé ruột xé gan của Lâm Tụng Thanh vang lên sau lưng chúng tôi.

Tôi vừa định quay đầu lại, Thiệu Vân Đình đã kéo đầu tôi lại, mạnh mẽ nói: “Không cho phép quay đầu lại.”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận