Công Lược Thất Bại, Tôi Vô Tình Nhặt Được Cậu Em Phú Nhị Đại

Chương 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

08

“Em có ý gì?” 

Lâm Tụng Thanh vẻ mặt khó coi hỏi.

Tôi hoàn toàn tháo lớp mặt nạ xuống, từ hôm nay trở đi, con ch.ó nịnh bợ muốn đình công rồi.

“Nghĩa là muốn chia tay với anh.”

“Chuyện anh tỏ tình với Quách Nhã ồn ào huyên náo, làm cho tôi mất mặt như như vậy, nếu tôi tiếp tục quen anh, tôi chẳng phải sẽ bị coi thường sao?”

Lâm Tụng Thanh miệng nhanh hơn não nói.

“Em không phải đã luôn bị coi thường sao?”

Tôi lịch sự mỉm cười.

“Về sao không muốn bị coi thường nữa.”

“Mau mau ăn đi, ăn xong tôi còn phải đi.”

Thái độ của tôi khác thường làm cho Lâm Tụng Thanh không thích ứng kịp.

Anh ta vứt đũa, có chút tức giận nói: 

“Không ăn nữa.”

Thằng này đang chờ tôi dỗ dành đây mà.

Tôi nhớ đến ngày kia lúc còn quen nhau, anh ta nói không ăn được cơm ở nhà ăn, thế là tôi mỗi ngày đều đến nhà anh ta ở bên ngoài trường, nấu cơm cho anh ta ăn.

Tôi nấu cơm, anh ta biết được nếu không muốn ăn, tôi sẽ nói nhẹ nhàng nhỏ nhẹ để dỗ dành anh ta, đến khi anh ta chịu ăn cơm.

Nhưng hiện tại một tỷ đã tới tay, tôi cũng sẽ không chiều chuộng anh ta.

Tôi nói thẳng: 

“Vậy được, không ăn đúng không, tôi đi đây, về sau đừng liên lạc nữa.”

Tôi bỏ qua tiếng la hét của anh ta, thẳng thẳng rời đi.

 

09

“Xuân Xuân, Lâm Tụng Thanh lại đang ở dưới ký túc xá đợi cậu.”

Bạn cùng phòng từ bên ngoài chạy vào, lôi tôi chạy ra ban công, chỉ vào Lâm Tụng Thanh đứng dưới lầu.

“Tuần này đã là lần thứ mấy rồi! Hai người xảy ra chuyện gì, anh ta không phải đã tỏ tình với Quách Nhã sao?”

Tôi thản nhiên liếc nhìn, kéo bạn cùng phòng đi vào, ngoài ban công hơi nóng.

“Không biết, tớ đã chia tay với anh ta rồi.”

Giọng nói tôi thản nhiên, không hề thay đổi.

Bạn cùng phòng tôi kinh ngạc há miệng, tôi đưa tay khép miệng cô ấy lại, bình tĩnh nói: 

“Có gì mà kinh ngạc như vậy?"

“Đương nhiên là kinh ngạc, cậu trước kia nịnh nọt nhiều như vậy!”

“Hơn nữa Lâm Tụng Thanh còn là phú nhị đại, cậu làm sao dám!”

“Sao lại không dám, chị đây bây giờ cũng nhiều tiền không kém!”

“Hay là cậu xuống nhìn một cái đi, trông anh ta rất đáng thương đấy.”

Tôi cười một cái, không hề cảm thấy anh ta đáng thương chỗ nào, chỉ cần nhớ đến lúc còn quen anh ta, tôi lập tức thấy anh ta không hề đáng thương một chút nào.

Nếu không phải tâm lý và sức lực của bản thân đủ mạnh mẽ, tôi sợ đã bị anh ta ép c.h.ế.t rồi.

Lâm Tụng Thanh là người rất ích kỷ, trong mắt anh ta, người nghèo như tôi đây chẳng qua chỉ là đồ chơi của anh ta trong lúc nhàm chán thôi, anh ta từng nhiều lần nói với tôi: 

“Khê Xuân, em được anh chọn làm bạn gái, cũng là phúc mấy đời tu được của em đấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/cong-luoc-that-bai-toi-vo-tinh-nhat-duoc-cau-em-phu-nhi-dai-lkvh/chuong-8.html.]

“Khê Xuân, em thật sự không xứng với anh một chút nào.”

“Khê Xuân, em rất xấu.”

Lần này đến lần khác đều hạ thấp sỉ nhục, bây giờ anh ta còn giả bộ thâm tình cái gì chứ?

Chẳng lẽ chưa nghe qua câu tình cảm đến muộn còn rẻ hơn cỏ rác sao?

Tôi đã chặn phương thức liên lạc của anh ta, không liên lạc được với tôi, chỉ có thể mỗi ngày đều ngồi xổm dưới ký túc xá của tôi.

Buổi tối, tôi chuẩn bị cùng với đám bạn cùng phòng ra ngoài một chút.

Lúc xuống lầu, Lâm Tụng Thanh vẫn còn ở đó.

Anh ta vừa nhìn thấy lập tức đi về phía tôi, nhìn đại thiếu gia trong hai ngày này tiều tụy đi rất nhiều, da dẻ trông cũng rất không tốt.

“Em xuống đây gặp anh à.”

Tôi đưa tay ngăn động tác muốn ôm của anh ta, dùng những câu mà lúc trước anh ta nói với tôi để nói lại cho anh nghe.

“Đừng tự mình đa tình, chúng tôi chỉ đi ra ngoài ăn khuya thôi.”

Ánh mắt của anh ta đột nhiên xám xịt.

“Khê Xuân, anh về sau sẽ đối xử tốt với em, có thể nào đừng chia tay không?”

“Từ chối, tôi sẽ không yêu đương với con trai lòng dạ hẹp hòi.”

Tôi và đám bạn cùng phòng đi ăn khuya, ở ngoài trường có một quán ăn rất ngon, chúng tôi đã lâu rồi rất muốn ăn. 

Nhưng giá cả quán này hơi đắt, chùng tôi cũng không nỡ bỏ tiền ra để ăn.

“Cứ gọi tùy ý, hôm nay tớ bao.”

Đám bạn cùng phòng hoan hô một tiếng, thiếu điều muốn gọi hết cả menu.

Trên bàn cơm, bạn cùng phòng thấy tôi đột nhiên có khí phách còn cảm thấy rất ngạc nhiên.

“Câu thật sự là đã chia tay với Lâm Tụng Thanh rồi sao?”

“Đương nhiên!”

“Anh ta cũng chỉ là có vài đồng tiền bẩn mà thôi."

Anh ta xem tôi như một đứa con gái rẻ mạt, tặng tôi một chút quà, rồi lại giẫm đạp lên lòng tự trọng của tôi, chút tình cảm tôi đối với anh ta đã bị anh ta làm cho tiêu tan từ lâu rồi.

“Bây giờ suy nghĩ một chút, thật sự là hối hận muốn c.h.ế.t vì lúc trước từng thích anh ta.”

“Lúc ở sân bóng rổ anh ta kéo tớ lại, ngay lúc đấy tuyên bố tớ là bạn gái của anh ta, thực sự là đã xiêu lòng, kết quả…”

Tôi hết hy vọng vì nghe được Lâm Tụng Thanh nói chuyện với bạn của anh ta: 

“Khê Xuân à… Trông cũng không đẹp, lại nghèo, con gái vừa nghèo vừa không đẹp, mơ ước lớn nhất, là hy vọng có một đấng cứu thế có thể giúp cô ta thoát khỏi vũng bùn, bay lên cuộc sống của người giàu…”

“Tớ chỉ là xem cô ta như của lạ thôi, hơn nữa tớ nói cái gì cô ta cũng đều nghe theo, có khi bảo cô ta ăn phân có khi cô ta cũng nghe theo ha ha ha…”

“Đợi chơi chán rồi thì quăng cô ta đi.”

Ngay lúc này, tôi vừa sợ vừa giận, nếu không phải hệ thống kịp thời nhắc nhở tôi, khả năng là tôi là bay tới đánh anh ta tơi bời rồi.

Con cháu của nhà giàu là có thể cao cao tại thượng đùa giỡn con cái nhà nghèo sao, chuyện tình cảm đối với họ như một trò đùa vậy.

Cùng từ ngày đó trở về sau, tôi đã hoàn toàn trở thành một con ch.ó nịnh bợ, không còn bất kỳ tình yêu nào, chỉ có tuân theo. 

Cũng may hệ thống cuối cùng cũng có chút nhân tính, có thể cho tôi chọn dùng phương pháp đặc biệt để hoàn thành nhiệm vụ.

“Khê Xuân…”

Lâm Tụng Thanh khổ sở gọi tôi, anh ta vẫn luôn đi theo chúng tôi, tôi cũng biết, nên vừa rồi mới cố ý nói to để cho anh ta nghe.

“Đừng kêu nữa, anh khiến người ta thấy rất buồn nôn đó.”

Lâm Tụng Thanh giống như chịu phải một tổn thương cực lớn, lùi về sau một bước, hốc mắt đỏ lên bỏ chạy.

Mà tôi, giống như đã trả thù xong, cơ thể và tinh thần đều rất thoải mái dễ chịu.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận